Lương Tư Nguyệt chỉ nhìn đường qua góc áo được vén lên, lúc đi ra ngoài toàn bộ đầu cô cơ bản đều được che phủ kín mít.
Xe MPV đậu ở ven đường, Liễu Du Bạch bảo cô lên xe.
Cô có chút do dự không lên ngay bởi Trì Kiều vẫn còn ở bên trong.
Chỉ chậm mất mấy giây vậy thôi đã khiến Liễu Du Bạch càng thêm không vui.
Anh đưa tay dùng sức xoay đầu cô nhìn về phía bên cạnh, nhìn thấy rồi chứ, mấy phóng viên giải trí đang nấp đằng sau bụi cây đằng kìa kìa.
Lương Tư Nguyệt lập tức kéo áo che mặt mình không một kẽ hở.
Đến lúc lên xe, chuyện đầu tiên Liễu Du Bạch làm là tìm thuốc lá.
Kỳ thật mấy lần Lương Tư Nguyệt ngồi trên xe anh đều rất kiềm chế không hút thuốc, nhưng lần này anh thật sự rất tức giận nên lấy ra hút một hơi, cánh tay gác lên khung cửa sau đó quay đầu liếc xéo cô, lạnh giọng nói: “Cô sợ sau này nổi lên lại không có nhiều lịch sự đen tối hả?”
Vị thành niên, lại là thành viên của nhóm nhạc thần tượng mà dám chạy đến hộp đêm.
Sau này hễ sự nghiệp có chút khởi sắc, nhỡ việc này bị đối thủ lấy ra thêm thắt vài chuyện vào, lúc ấy đội quan hệ xã hội sẽ ăn đủ.
Lương Tư Nguyệt thật sự không nghĩ đến hướng này, sau khi bị Liễu Du Bạch gõ một phát thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lúc này, trên mặt cô mới hiện lên thần sắc hoảng loạn nên có của cái tuổi nổi loạn này.
Liễu Du Bạch đưa mắt nhìn kỹ, sau đó vẫn dùng cái giọng điệu lạnh lùng giễu cợt: “Đúng là cần gì phải chứng minh cho ai xem, con đường này cô đi chưa tới nửa năm đã bị người ta dẫn đi lạc.”
Lương Tư Nguyệt không có lý cãi lại, Tạ Vũ Điềm không bắt cóc cô, là chính cô tự đồng ý tới.
Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ xem làm thế nào đều đón Trì Kiều ra ngoài.
Bản thân không quay trở vào được, chỉ có thể nhờ Liễu Du Bạch: “… Anh Liễu, bạn của tôi vẫn còn ở bên trong.”
Liễu Du Bạch hừ lạnh một tiếng, không trả lời cô mà xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lương Tư Nguyệt thuận theo ánh mắt của anh nhìn sang, phát hiện Trì Kiều đang đi theo người phụ nữ vừa nãy gọi nàng ra khỏi phòng.
Không giống như dáng vẻ khôi hài của cô, trên mặt Trì Kiều có cả khẩu trang và kính râm, đây tiêu chuẩn thấp nhất khi người nổi tiếng ra đường, trông bình thường hơn nhiều.
Hiển nhiên Trì Kiều cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng đến khi lên xe, lúc trông thấy ông lớn nào đó đang ngồi bên trong, lời muốn nói đều quên sạch.
Cô ấy vừa chào hỏi vừa nơm nớp lo sợ.
Xe MPV bảy chỗ, Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều ngồi ở dãy cuối cùng, Liễu Du Bạch ngồi một mình ở dãy giữa, còn Molly ngồi hàng đầu cùng tài xế.
Sau khi cửa xe đóng chặt, Liễu Du Bạch dụi tắt điếu thuốc, bảo tài xế đưa Trì Kiều về trước.
Molly quay đầu lại, cười hỏi: “Nhà cô Trì ở đâu thế?”
Trì Kiều báo địa chỉ nhà mình, sau đó nhìn chằm chằm Lương Tư Nguyệt, trong lòng ôm một bụng nghi vấn và kinh ngạc nhưng thế nào cũng không dám hỏi trước mặt Liễu Du Bạch.
Hẻm nhỏ, xe đi vào thì khó quay đầu nên Trì Kiều bảo tài xế cho xe dừng ngoài đầu ngõ cho mình xuống.
Sau khi làm động tác gọi điện thoại với Lương Tư Nguyệt, Trì Kiều nói cảm ơn với mấy người Liễu Du Bạch rồi xuống xe.
Xe rẽ một cái, quay lại đường lớn.
Không có người nói chuyện, bầu không khí trong xe cực kì khó chịu.
Lương Tư Nguyệt ngồi nghiêm chỉnh, chờ Liễu Du Bạch lên tiếng.
Hiển nhiên, tất cả mọi người đều đang chờ Liễu Du Bạch lên tiếng, bởi vì không biết đích đến, xe đã lượn một vòng ở phụ cần vùng này rồi.
Molly không thể không lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc, trước khi đưa cô Lương về, hay là…”
Dường như lúc này Liễu Du Bạch mới lấy lại tinh thần: “Tìm một nơi ăn cơm trước đi.”
Liễu Du Bạch rất kén ăn, cả thành phố này cũng chỉ có mấy chỗ anh chịu “đại giá quang lâm”, những chỗ này tài xế đều nhớ kỹ trong lòng cũng không cần Liễu Du Bạch ra chỉ thị rõ ràng.
Xe đang chạy trên một con đường náo nhiệt, bỗng rẽ vào con phố nhỏ yên tĩnh, dọc theo đường trồng toàn Ngô Đồng Pháp, xen giữa là một vài nhà hàng độc lập.
Xe dừng trước cửa một nhà hàng trong số đó.
Liễu Du Bạch đẩy cửa xuống xe, Molly cũng theo sát phía sau.
Lương Tư Nguyệt ngồi ở hàng cuối cùng không biết bên ngồi trên xe đợi với tài xế hay xuống xe đi tàu điện về nhà.
Cô còn đang xoắn xuýt, nào ngờ người đi tới cửa lại bước nhanh trở lại, cong ngón tay gõ vào cửa sổ, giọng không vui: “Còn muốn tôi mời xuống nữa hả?”
Lương Tư Nguyệt vội vã xuống xe.
Molly đi chậm hai bước chờ cô.
Cô ấy cười nói: “Tổng giám đốc mới từ nơi khác về, chưa ăn cơm tối.
Nếu cô Lương không có việc gấp thì cùng ăn một chút nhé!”
Trong lòng Lương Tư Nguyệt có một phỏng đoán vừa hiện lên.
Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Khăn quàng cổ rất đẹp, cảm ơn chị.”
Molly thoáng kinh ngạc, sau đó cười: “Không có chi.”
Đoán đúng rồi, Lương Tư Nguyệt không khỏi giật mình.
… Hôm đó thật sự là Liễu Du Bạch gọi Molly đến thanh toán cho cô sao?
Sau khi vào cửa, bóng trúc um tùm.
Nhà hàng này là một cái lầu nhỏ hai tầng bằng gỗ, ánh đèn màu vàng nhạt trong suốt, thỏa mãn hai chữ thanh nhã và yên tĩnh.
Nhân viên phục vụ sắp xếp cho bọn họ một vị trí ở lầu hai, gần cửa sổ.
Molly đi theo tới, xác nhận với Liễu Du Bạch lịch trình ngày mai.
Lại ngồi một mình, nhưng lần này tâm trạng Lương Tư Nguyệt phức tạp hơn khi nãy rất nhiều.
Bởi vì chuyện ngày hôm nay, cộng thêm việc đã xác nhận được chuyện thanh toán lần trước ở chỗ Molly, cô đã phát hiện Liễu Du Bạch không xấu xa như cô tưởng.
Nếu anh thật sự muốn xem trò hay của cô thì đã không kéo cô ra khỏi chỗ đó, chỉ cần yên lặng chờ đợi tới ngày cô vì chuyện này mà ngã đau là được.
Một khi sự thật và sự hiểu biết vốn có xuất hiện sai lệch, con người khó mà có thể tiêu hóa cảm xúc đó ngay lập tức, bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc trước đó bản thân nhìn người nhận người kia không chính xác.
Lương Tư Nguyệt cũng không đến nỗi làm con vịt chết còn mạnh miệng, nhưng cô lại không hiểu động cơ của Liễu Du Bạch là gì.
“Tôi có thể hỏi anh Liễu một chuyện được không?”
“Không thể.” Liễu Du Bạch lật menu.
“Nhưng tôi thật sự muốn biết.”
Liễu Du Bạch nghe vậy ngẩng đầu lên, anh mắt rơi trên bộ quần áo cô đang mặc, thần sắc càng trở nên khó coi.
Cô mặc một chiếc áo rộng dài đến đùi đi kèm với một chiếc quần jean rách gối, dưới chân là đôi bốt Martin được đục rất nhiều lỗ và có dây buộc.
Phong cách này nhất định là rập khuôn theo cách ăn mặc trong ảnh được chụp trên đường của một nữ minh tinh đang nổi nào đó.
Quần áo như vậy mặc trên người cô không hài hòa chút nào, nhưng cũng không đến mức quá xấu là vì nhờ vào gương mặt có đôi mắt đẹp tỏa sáng rực rỡ của cô cứu lại được một chút.
“Ai chọn quần áo cho cô? Stylist à?”
Cả nhóm Lương Tư Nguyệt dùng chung một stylist, mà stylist kia cũng chỉ giúp các cô trong lúc quay video tuyên truyền thôi, bình thường nào có ai quan tâm, chỉ là có cái gì mặc cái đó.
“...!Mượn bạn.”
Liễu Du Bạch nhíu mày liếc cô một cái, sau đó dứt khoát chuyển mắt gọi phục vụ chọn món.
Lương Tư Nguyệt bị anh cắt ngang, nhưng vẫn nhớ rõ mình định hỏi gì: “Anh Liễu, tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”
Liễu Du Bạch lại liếc cô một cái.
Đối với tâm lý của cô anh lại hiểu rất rõ: “Muốn hỏi vì sao tôi lại giúp cô?”
Lương Tư Nguyệt thoáng ngẩn ra, gật đầu.
“Bởi vì thím Trịnh quan tâm cô, kêu tôi chỗ nào chú ý được thì chỉ dẫn cô hai câu.”
Lương Tư Nguyệt cúi đầu, im lặng tiêu hóa một chút, chấp nhận lời giải thích này.
Dưới cái nhìn của cô, lời giải thích này rất hợp lý.
Nếu không phải vậy, cô và Liễu Du Bạch nhìn nhau đã thấy ghét, sao anh có thể giúp cô.
Liễu Du Bạch bận rộn cả ngày ở bên ngoài, trở về lại vì hai hai đứa ngốc này mà tức giận một trận, tinh thần thật sự rất mệt mỏi nên cũng cùng Lương Tư Nguyệt im lặng ngồi đó.
Kỳ thật anh giúp cô cũng không có lý do gì khác.
Cô là một khối ngọc chưa mài, nếu tìm được con đường đúng thì sẽ có rất nhiều không gian để phát triển.
Tạm thời anh không có tâm tư tự mình mài giũa cô, nhưng nhìn cô đi vào con đường sai trái ngay trước mắt mình thì chung quy cũng không nỡ.
Liễu Du Bạch nhấp một ngụm trà, thân thể lùi ra sau, ngửa đầu dựa vào lưng ghế.
Nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì có một cuộc điện thoại gọi đến.
Anh mặc cho điện thoại rung một lát mới cầm lên, nhận điện thoại.
Thím Trịnh gọi tới, nói với anh Liễu Trạch đã về đến nhà.
Liễu Du Bạch nhận điện thoại xong lại gửi một tin nhắn trên Wechat cho Chu Tuân.
Giờ này Chu Tuân hẳn đang quay đêm nên không trả lời tin nhắn.
Lương Tư Nguyệt ở bên cạnh nhìn cũng có thể cảm nhận được anh đang mệt mỏi.
Dưới sự thúc đẩy của nguyên tắc có trước có sau của bản thân, cô không thể không nói: “Cảm ơn anh Liễu đã nhắc nhở, về sau tôi sẽ cẩn thận.”
Quả nhiên cái con người Liễu Du Bạch này không thể nói ra lời tốt lành gì: “Liên quan gì đến tôi?”
Lương Tư Nguyệt âm thầm tha thứ cho câu nói thiếu não này của anh.
Phục vụ bưng đồ ăn tối lên.
Nấm tùng nhung xào măng tây, sủi