Lương Tư Nguyệt không có nhiều đồ đạc lắm.
Trước khi đến Lương Quốc Chí đã cố ý dặn dò, mấy bộ quần áo cũ mèm ở quê, nếu không cần thì vứt đi, lên đây sẽ mua đồ mới cho cô.
Tối qua Lương Tư Nguyệt vừa mới dọn đến, đồ đạc trong vali còn chưa kịp lấy ra.
Hiện tại cô chỉ cần dọn đồ dùng cá nhân trong phòng tắm, quần áo gấp gọn gàng ở đầu giường, sách vở đặt trên bàn trang điểm...!Nhét vội vàng vào vali, chưa đầy năm phút đã thu dọn xong.
Mặt Lương Tư Nguyệt đỏ bừng, cố kìm nén cảm xúc của mình để ngăn nước mắt rơi xuống, cầm quai va li, nhìn Liễu Du Bạch, chờ chỉ thị tiếp theo của anh.
Liễu Du Bạch lại chưa nói cái gì, cũng không nhìn cô nữa, còn trở tay đóng cửa phòng.
Sau đó vừa đi ra ngoài vừa gọi một người giúp việc khác trong nhà đến đây, quét dọn và khử trùng căn phòng, khôi phục về trạng thái ban đầu.
Nhà họ Liễu có hai thím giúp việc lớn tuổi, một là thím Trịnh, một là thím Vương.
Thím Trịnh phụ trách chủ yếu chuyện trong bếp, thím Vương thì phụ trách việc quét dọn nhà cửa.
Thím Vương vô cùng lo lắng chạy đến.
Liễu Du Bạch đứng ở trên cầu thang nhìn bà ấy, vẻ mặt lạnh lẽo kinh người: “Dọn dẹp xong, khóa phòng lại.
Chìa khóa thì thím giữ, sau này trừ thím quét dọn thì không ai được phép vào.”
Thím Vương vâng dạ liên tục.
Liễu Du Bạch đi đến phòng khách, bảo thím Vương quét dọn ngay bây giờ, anh ngồi ở đây chờ, đợi bà ấy báo cáo sau khi làm xong.
Lương Tư Nguyệt vẫn lúng túng đứng trên hành lang tầng hai.
Do dự một lát, cô kéo va li lên, đi xuống lầu.
Quả thật Liễu Du Bạch đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Hờ hững liếc cô một cái, sau đó anh dời mắt, không có ý định tìm cô hỏi tội.
Lương Tư Nguyệt định rời khỏi biệt thự nhà họ Liễu, đi tìm Lương Quốc Chí.
Cho dù cô biết rời đi mà không chào hỏi sẽ đắc tội với Phan Lan Lan.
Cô không ngốc, cô biết mình bị người ta lợi dụng như một công cụ để đả kích người khác.
Căn phòng đó, đoán chừng từng là phòng mẹ Liễu Du Bạch từng ở.
Người đi đến cửa, cô sực nhớ ra mình còn hai bộ quần áo đang phơi ngoài khoảng sân sau phòng bếp.
Cô đành đặt vali xuống, đi ra sau phòng bếp.
Thím Trịnh đang rửa rau, rõ ràng là đang mất tập trung.
Thấy cô bước vào cũng không dám nhìn cô.
Lương Tư Nguyệt mở cửa sau phòng bếp ra, đi đến trong sân sau rút quần áo xuống khỏi dây phơi, gấp lại thành một chồng rồi ôm vào lòng.
Sau khi đóng cửa, cô nhìn về phía thím Trịnh.
Thím Trịnh gượng cười, giọng nói tỏ rõ vẻ chột dạ: “Sao...!làm sao thế?”
Lương Tư Nguyệt mỉm cười, lắc đầu: “Vẫn phải cảm ơn thím.
Vốn dĩ cháu cũng không muốn ở lại nhà họ Liễu.”
Vẻ mặt Thím Trịnh sững lại.
Đương nhiên Lương Tư Nguyệt biết, thím Trịnh là người đã báo cho Liễu Du Bạch việc cô chiếm dụng căn phòng của nữ chủ nhân cũ.
Cũng không thể trách thím Trịnh được, thím ấy có lập trường của mình.
Lương Tư Nguyệt trở lại ngoài cửa, cho quần áo vào vali.
Vừa mở cửa lớn ra lại chạm mặt với Phan Lan Lan và Liễu Trạch vừa mới trở về.
Phan Lan Lan thấy dáng vẻ định rời đi của cô thì ngạc nhiên nói: “Đây là có chuyện gì vậy?”
Lương Tư Nguyệt không thể mở miệng nói Liễu Du Bạch đã đến đây được, nếu thật sự nói lời này thì chẳng khác nào đang châm ngòi ly gián.
Phan Lan Lan kéo cánh tay cô, dắt cô vào nhà, bước qua sảnh lớn, liếc nhìn phòng khách một cái, giả vờ chợt hiểu ra, quay đầu nhỏ giọng hỏi Lương Tư Nguyệt: “Có phải cậu cả làm khó cháu không?”
Tuy là nhỏ giọng nhưng vẫn đủ để tất cả mọi người trong phòng nghe thấy.
Lương Tư Nguyệt xấu hổ vô cùng, không biết phải trả lời như thế nào, nhưng nếu không mở miệng thì giống như mình đang im lặng chịu ấm ức vậy.
Quả thật cô cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng rõ ràng kẻ đầu sỏ gây ra không phải là Liễu Du Bạch.
“Không phải đâu ạ.” Lương Tư Nguyệt nói: “...!Là vì cháu ở đây không quen nên muốn đến chỗ bố cháu.”
Liễu Du Bạch ở đối diện cười khẩy một tiếng, anh thực sự không thể chịu đựng được cái kiểu làm bộ làm tịch của Phan Lan Lan.
Anh trực tiếp lườm một cái, thẳng thừng chất vấn: “Tôi nhớ tôi đã dặn dì Phan rằng, ngoại trừ tôi ra, không ai được phép ở trong căn phòng phía đông trên tầng hai.”
Phan Lan Lan sững sờ, lập tức lớn tiếng gọi: “Thím Vương!”
Chẳng máy chốc, thím Vương đã đi đến dưới cầu thang tầng hai: “Bà chủ có gì dặn dò ạ?”
“Phòng mà cô Lương ở là thím sắp xếp sao?”
“Bà chủ quên rồi ạ? Hôm qua tôi đã xin nghỉ.”
“Vậy thì do ai sắp xếp?”
Trong lúc nhất thời không ai lên tiếng.
Ánh mắt Phan Lan Lan chuyển hướng sang Lương Tư Nguyệt: “Cô Lương?”
Lương Tư Nguyệt không kìm được mà nhìn sang Liễu Trạch, người sau lại nhìn cô, ánh mắt sâu xa.
Như thể anh ta đoán chắc rằng cô sẽ không dám tố cáo.
Lương Tư Nguyệt cắn chặt răng.
Cô nghĩ đến Lương Quốc Chí, nghĩ đến lúc trước, khi bố gọi video cho cô, ông hào hứng cho cô xem căn phòng mới thuê, còn mua riêng cho cô một bộ ga giường in hình hoa cúc trắng.
Lương Quốc Chí không được học nhiều, thời trẻ ông làm tài xế lái xe tải, sau này lại đi lái xe thuê, nhờ có người giới thiệu mà ông mới có được công việc này, làm đến nay cũng đã được mười năm.
Công việc này cũng không được coi là quá có thể diện, nhưng không cần dầm mưa dãi nắng, khi đi ra ngoài làm việc, người khác nể mặt đạo diễn nổi tiếng Liễu Văn Tảo, cũng sẽ lịch sự gọi ông một tiếng “tài xế Lương”, đưa thuốc lá cũng đưa loại tốt nhất.
Lương Tư Nguyệt nói: “Đêm qua cháu không dám làm phiền bà chủ, khi lên lầu thấy trên tầng hai có căn phòng đó vẫn trống nên tự ý vào ở.”
Phan Lan Lan nói: “Vậy thì cũng là sơ sót của tôi, đã quên mất việc sắp xếp cho cháu.”
Bà ta nhìn về phía Liễu Du Bạch, ra vẻ làm người trung gian để hòa giải: “Cô Lương vừa mới đến đây, không hiểu quy tắc lắm, cũng không phải cố tình mạo phạm.
Mong Du Bạch bớt giận.”
Lập tức, đẩy Lương Tư Nguyệt: “Cháu mau xin lỗi cậu cả đi.”
Lương Tư Nguyệt tiến lên phía trước một bước, nhìn về phía Liễu Du Bạch: “Thật xin lỗi anh Liễu, là do tôi không hiểu chuyện nên đã mạo phạm.”
Giọng nói và ánh mắt của cô đều nhuốm màu lạnh lẽo.
Nhưng bất ngờ là trong mắt cô chẳng có lấy một giọt nước mắt nào.
Bầu không khí nhất thời yên tĩnh.
Liễu Du Bạch không những không tức giận mà còn cười.
Phan Lan Lan diễn một màn kịch vụng về như vậy cho anh xem, chẳng qua là vì biết chắc anh không phải là người giận chó đánh mèo, trút giận lên người vô tội.
Anh rất ít khi gây gổ với Phan Lan Lan, anh không muốn hạ mình làm chuyện không có phẩm cách như vậy.
Vì vậy, làm đến mức này, cũng đủ vạch mặt nhau rồi.
Anh đứng dậy, không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa.
Nhưng mà, từng chuyện từng chuyện một, anh đều sẽ nhớ kĩ.
Một ngày nào đó, ai nợ thì người đó sẽ phải trả, cả gốc lẫn lãi.
Phan Lan Lan liếc mắt nhìn Liễu Du Bạch một cái, cười nói: “Nếu đã đến đây, chi bằng ăn cơm rồi hẵng đi.” Sau đó quay đầu bảo thím Vương sắp xếp một phòng mới cho cô Lương, rồi nhanh chóng quét dọn căn phòng ở phía đông.
Lại chuyển hướng sang Liễu Du Bạch: “Thím Vương sắp dọn dẹp xong rồi, cậu cả kiểm tra rồi đi, cũng yên tâm hơn mà đúng không?”
“Có dì Phan trông coi, làm gì có chuyện không yên tâm.”
“Vậy thì ở lại ăn cơm đi.” Phan Lan Lan cười nói, quay sang nhìn Lương Tư Nguyệt vẫn đứng ngây người ở đó, giục cô nhanh chóng đi tìm thím Vương.
Lương Tư Nguyệt lại nói: “Xin dì để cháu dọn ra ngoài sống cùng bố cháu ạ.”
Phan Lan Lan nói: “Đừng nói lời giận dỗi như thế.
Một chuyện nhỏ, chẳng phải đã giải quyết êm xuôi rồi sao.
Tài xế Lương làm cho nhà họ Liễu lâu như vậy, dì tiện tay giúp đỡ cũng là việc nên làm.”