Có một quán lẩu cay trên đường về nhà, trước đây Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều thường xuyên đến, mặt tiền cửa hàng sạch sẽ, các loại rau củ rất phong phú, còn có một loại súp tiêu xanh đặc biệt với hương vị rất độc đáo.
Từ sau khi ký kết với Thanh Mộc, các cô phải thận trọng trong việc ăn bất cứ thực phẩm nào có hàm lượng calo cao.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Lương Tư Nguyệt, các cô quyết tâm phóng túng chút.
Thời điểm này, trong cửa hàng không có nhiều người.
Chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời rất lớn, trên cửa kính có một lớp sương, bên ngoài gió lạnh nhưng khi mở cửa đi vào thì sạch sẽ, sáng sủa và ấm áp, hoàn toàn là một thế giới khác.
Hai người tháo cặp xuống đặt trên ghế ngồi, cởi áo khoác vào khăn quàng cổ rồi đi qua chọn đồ ăn.
Cầm bảng thực đơn, bọn họ trở lại bàn rồi ngồi xuống.
Trì Kiều lấy một túi giấy ướt từ trong túi xách ra đưa cho Lương Tư Nguyệt, bảo cô có thể lau mặt một chút.
Lương Tư Nguyệt lau những vệt nước mắt đã khô trên má, lại xoa xoa tay, cúi đầu, nói cho Trì Kiều những gì chị Mạn đã nói với cô hôm nay, chỉ giấu đoạn chị Mạn nói có người muốn “dìu dắt” cô.
“Cho nên… cậu thật sự muốn rời nhóm?”
Lương Tư Nguyệt chưa bình tĩnh được, cô vô thức gấp chiếc khăn giấy ướt hình vuông thành một khối, mở ra rồi lại gập vào.
Cô đương nhiên không muốn nhưng bây giờ không có lựa chọn nào khác, cũng không thể để bốn đồng đội khác bị mình làm liên lụy, đặc biệt là Trì Kiều, đây là cơ hội mà cô ấy đã chờ mong rất lâu.
Trước mặt người bạn tốt nhất, Lương Tư Nguyệt không muốn miễn cưỡng cười nữa, “… Hình như tớ đã quen với nhịp độ cao, vừa nghĩ tới phải lập tức quay về cuộc sống bình thường, đột nhiên không biết phải thích ứng thế nào.”
“Cậu còn chưa thật sự rời khỏi giới mà, đừng bắt đầu nghĩ đường lui cho mình sớm như vậy chứ.” Trì Kiều trầm tư một lát, “Muốn tìm sếp lớn trò chuyện chút không? Có lẽ…”
Lương Tư Nguyệt lắc đầu, “Chị Mạn tới tìm tớ nói những lời này chắc chắn là ý của sếp.”
Trì Kiều không biết nên nói gì.
Kinh nghiệm của cô ấy trong giới này không khá hơn Lương Tư Nguyệt, vấn đề này vượt xa khả năng của cô ấy.
Không lâu sau, nhân viên phục vụ đem ra hai bát lẩu cay, hai người đều lơ đãng ăn, trong lòng nhất thời chỉ cảm thấy mông lung và sợ hãi vô cớ.
Trì Kiều thật sự không có hứng ăn, im lặng một hồi lâu, cô ấy nói, “Có lẽ…” Cô ấy nhìn Lương Tư Nguyệt, “Không phải cậu biết Liễu Du Bạch à, liệu có thể hỏi thử anh ấy có cách nào không?”
Lương Tư Nguyệt dừng động tác lại.
Thật ra cô có nghĩ tới Liễu Du Bạch, nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị mình gạt đi, cái giá quá lớn mà ích lợi quá nhỏ, cô không cho rằng Liễu Du Bạch sẽ có bất cứ lý do gì để đồng ý giúp đỡ cô.
Hiện tại, nhờ bạn của mình chỉ ra điều đó, cô đột nhiên cảm thấy hơi dao động.
Trong lòng vẫn đấu tranh một chút, “Gần như không có hi vọng gì, tớ và anh ấy cùng lắm chỉ có thể coi là quan hệ người quen…”
Nhưng mà lời nói của Trì Kiều lại đẩy cô lên trước một bước: “Kết quả cũng không thể nát hơn hiện giờ, thử chút đi, coi như là vì tớ.”
“Tớ không dám…” Hiện tại Lương Tư Nguyệt cảm thấy mình đã giẫm một chân bên bờ vực.
Lần trước không biết dũng khí tới từ đâu, dám trực tiếp đến tận cửa tìm Liễu Du Bạch đối chất, sau này thành công lấy được tài khoản Wechat của anh, điều này khiến cô có chút mừng rỡ.
Ngày hôm sau cô bối rối rất lâu mới nhắn tin cho anh, kết quả hoàn toàn không nhận được câu trả lời, điều này lập tức khiến lòng tự tôn của cô bị đánh trở về nguyên hình.
Về sau cô càng nghĩ càng sợ, cuối cùng không dám nhắn tin cho Liễu Du Bạch nữa.
Trì Kiều theo phái hành động, “Cậu có số của anh ấy không? Để tớ gọi cho rồi cậu tự nói nhé?”
“Không muốn…”
“Cậu hãy nghĩ như này đi.
Nếu như anh ấy đồng ý giúp cậu, chúng ta còn có thể bên nhau.
Nếu anh ấy không đồng ý, cậu quay về cuộc sống bình thường, sau này có lẽ sẽ không liên lạc với anh ấy, hơn nữa sẽ không ngượng ngùng.”
Lương Tư Nguyệt không nói gì, cô thừa nhận mình sắp bị cô ấy thuyết phục.
Trì Kiều cúi người giơ tay về phía cô, “Đưa điện thoại cho tớ, tớ gọi giúp cậu.”
“Chúng ta…” Lương Tư Nguyệt nhìn xung quanh, trong cửa hàng còn có những thực khách khác, “Chúng ta ăn xong rồi ra ngoài gọi có được không?”
Nhưng mà cô thật sự đã căng thẳng không còn muốn ăn chút nào, vội vàng ăn hai miếng rồi buông đũa.
Mặc áo khoác vào, hai người lại trở về trong gió lạnh.
Hai người đi đến một con đường ít xe cộ, đứng dưới gốc cây, sau khi Lương Tư Nguyệt tìm thấy số của Liễu Du Bạch từ danh bạ, đưa điện thoại cho Trì Kiều.
“Vậy tớ gọi nhé?”
“Ừm…”
Trì Kiều ấn nút quay số gọi, sau đó chờ.
Điện thoại vang lên hai tiếng, đã được kết nối, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Alo…”
Lương Tư Nguyệt cảm thấy máu dồn hết lên đầu, trong lỗ tai “ong” một tiếng, cô vô thức giật lại điện thoại, dập máy.
Trì Kiều: “…”
Lương Tư Nguyệt nhìn thông báo “Cuộc trò chuyện đã kết thúc”, muốn khóc, “…Xin lỗi, tớ là phế vật.”
Trì Kiều cũng biết mình không nên ép buộc cô, giơ tay vỗ vai cô, “Được rồi, được rồi… Trước tiên chúng ta đừng nghĩ tới chuyện này, tổ chức sinh nhật cho cậu đi thôi.
Đi hát nhé?”
Lương Tư Nguyệt lắc đầu, mọi việc không thành khiến cô cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cô xin lỗi Trì Kiều, bây giờ không có tâm tình làm sinh nhật.
“Vậy cậu muốn ở một mình yên tĩnh hả? Tớ sẽ đưa cậu về nhà.”
“Không cần…”
“Tớ đưa cậu về.” Trì Kiều rất kiên trì.
Nơi đó cách nhà Lương Tư Nguyệt không xa, hai người đi bộ về nhà mà không nói lời nào.
Mãi cho đến cửa tiểu khu, Trì Kiều giữ chặt Lương Tư Nguyệt, cảm xúc tích tụ trong sự im lặng suốt quãng đường khiến cô ấy muốn khóc, “… Bây giờ tớ mới biết mình giả nhân giả nghĩa như thế nào.
Tớ giật dây cậu gọi điện thoại cho Liễu Du Bạch là bởi vì tớ không muốn tách khỏi cậu.
Nhưng nếu như cậu thật sự muốn rời nhóm, tớ lại không thể rời cùng cậu…”
Cô ấy nói rồi khóc thành tiếng.
Lương Tư Nguyệt nhanh chóng vươn tay nắm tay cô ấy, “Nếu như cậu nói muốn rời nhóm cùng tớ, tới mới nghĩ đó là giả nhân giả nghĩa đấy.
Đi trên con đường này luôn là ước mơ của cậu, cậu đừng từ bỏ vì bất cứ ai.”
“Vậy mà tớ còn để cậu an ủi ngược lại tớ…” Trì Kiều khóc càng lớn tiếng hơn.
Lương Tư Nguyệt cúi đầu, hai ngón tay cái lau nước mắt cho cô ấy, “Tớ biết cậu đang lo lắng điều gì.
Cậu sợ nếu như con đường khác biệt, tương lai chúng ta muốn tiếp tục làm bạn sẽ khó.
Không sao, chúng ta cứ cố gắng gắn bó trước, nếu như thật sự không thể gắn bó được nữa, nhất định phải đường ai nấy đi, cậu cũng không cần phải gánh vác gì cả.
Cũng đừng buồn, được không?”
Trì Kiều ôm cô gào khóc, “Sao cậu có thể nói những lời lí trí như vậy…”
Lương Tư Nguyệt cười, vỗ nhẹ lưng cô ấy, “Bởi vì, lúc cậu quyết định ký hợp đồng với Thanh Mộc, khi tớ còn đang do dự thì đã nghĩ tới vấn đề này.
Chỉ là không ngờ đến, lo lắng này có một ngày vẫn sẽ xảy ra…”
Trì Kiều khóc rất lâu, Lương Tư Nguyệt lại cố nén khóc.
Cô thật sự không thích cảnh bi thảm hai người ôm nhau khóc lớn.
Vừa rồi, trên đường đi bộ về cùng Trì Kiều, cô đã nghĩ thông suốt rồi.
Là cô từ chối cái gọi là “dìu dắt” của chị Mạn nên phải tỉnh táo gánh lấy hậu quả.
Ít nhất cô không hối hận với quyết định này, cô lựa chọn nguyên tắc thay vì thỏa hiệp.
Không có chuyện hối hận, tiếc nuối là đủ, không đến mức lâm vào tình trạng “thảm kịch”.
Sau khi Trì Kiều về, Lương Tư Nguyệt đi vào cổng tiểu khu nhưng không lập tức đi lên lầu.
Nhất định bởi vì cô còn chưa đủ trưởng thành mới có thể nhất thời cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt, nhất thời lại cảm thấy ấm ức, áp lực và không cam tâm.
Nhất là khi ở một mình, đủ thứ cảm xúc lại ùa về.
Trời lạnh, trong khu không có ai xuống hoạt động, cô ngồi xuống chiếc ghế dài ở khu tập thể dục, cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Hôm nay Lương Quốc Chí phải tăng