Liễu Du Bạch nghe vậy, ánh mắt dừng trên mặt cô.
Chiếc váy tay phồng trên người cô chỉ dài trên đầu gối một chút, cũng bởi vậy mà cô đang ở tư thế ngồi quỳ, hai đấu gối chụm vào nhau.
Khi đưa việt quất cho anh, cơ thể cô hơi vươn lên trước một chút, cách anh rất gần, khiến anh có thể nhìn thoáng qua đường nét cùng độ cong trong đôi đồng tử nâu sẫm của cô.
Ánh mắt cô toát lên vẻ chân chất, thật thà của một sinh viên năm tư đang viết luận văn phải phát phiếu khảo sát trên đường.
Liễu Du Bạch không khỏi bật cười.
Anh cũng không tự thương hại, giọng điệu khi nói những lời này chỉ là trần thuật, nhưng người nào đó lại càng nhập tâm hơn anh.
Anh duỗi tay, vỗ nhẹ trán cô, hơi đẩy cô ra sau, cảm thấy cô cách quá gần.
Khi hạ tay xuống, thuận tiện lấy quả việt quất trong lòng bàn tay cô, cho luôn vào miệng mình, sau đó chỉ vào bàn trà, bảo cô đi lấy gạt tàn thuốc tới.
Lương Tư Nguyệt vội vàng đứng dậy lấy rồi đem tới cho anh.
Liễu Du Bạch một tay cầm gạt tàn thuốc, dập thuốc, nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, mặt cô như kem mới bóc vỏ, được phủ một lớp sương mỏng sau đó ngay lập tức hóa thành giọt nước trắng nõn mát lạnh.
Đây không phải là khuôn mặt chưa từng chịu khổ, nhưng không hề bị nhiễm chút mặt tối xấu xí của thế giới.
Nó khiến anh cảm thấy, có phải những lời xuất phát từ nội tâm mà mình nói với cô khi nãy là lợi dụng sự đồng cảm của cô trong lúc vô ý không.
Dù sao cô bé này căn bản không hiểu rằng nói chuyện khéo léo luôn là vũ khí của các thương nhân.
Anh nhất thời tò mò, nếu anh thật sự đưa ra yêu cầu quá mức theo lời cô nói thì cô có làm không?
Nhưng cũng gần như chỉ là tò mò, anh không muốn “dụ dỗ” gương mặt không dính chút thế tục này.
Dù sao cô còn trẻ, có suy nghĩ và tính toán của mình.
Tuy rằng đối với anh mà nói, chuyện này dễ dàng giống như ăn cơm, uống nước.
Vì thế anh nói: “Không cần cô phải làm gì cho tôi.
Cô chỉ cần lo đóng phim cho tốt, đừng để tôi phải phiền lòng.”
Lương Tư Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lại chỉ cụp mắt xuống lặng lẽ thở dài.
“Sao thế, cảm thấy tôi quá nghiêm khắc à?”
“Không phải…” Lương Tư Nguyệt liếc nhìn anh một cái, “Tôi cho rằng sẽ là… một yêu cầu ngoài công việc.
Tôi đã đủ quy củ rồi.”
“Quy củ sao?” Giọng Liễu Du Bạch không cho là đúng, “Quy củ còn nhúng tay vào chuyện của Chu Tuân à? Mấy bộ phim thần tượng vốn xác định là của cậu ta đều thay người, hiện tại chính cậu ta còn đang lâm vào cảnh túng quẫn.”
“Hả?” Lương Tư Nguyệt chớp chớp mắt, căn bản không hiểu tại sao Liễu Du Bạch lại chuyển đề tài, “Việc này thì liên quan gì đến Chu Tuân? Hơn nữa tôi đâu có nhúng tay vào…”
Liễu Du Bạch nhất thời không nói nên lời, cho rằng cô thật ngốc nghếch, nhất định phải khiến lời nói của mình thật rõ ràng: “Cô đã tới tuổi này rồi, muốn tích lũy kinh nghiệm tình trường cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Chu Tuân này, người mà đã hạ quyết tâm thì sẽ không thay đổi.
Cô không cần…”
Lương Tư Nguyệt cuối cùng cũng nghe hiểu, mặt hơi đỏ lên, “… Anh cảm thấy tôi thích Chu Tuân?”
Liễu Du Bạch liếc cô, ánh mắt “Chứ sao nữa”.
“Tôi đâu có… mới đầu tôi cho rằng hai việc được đề cập đến hôm nay là do Chu Tuân giúp đỡ và tôi luôn biết ơn anh ấy.
Trước kia không biết nhưng hiện tại đã biết không phải anh ấy thì sẽ càng không…” Cô dừng lại, cảm thấy nếu nói tiếp thì gần như quá lộ liễu.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Andersen Của Tôi
2.
Cô Cô Rất Được Yêu Mến Thì Phải Làm Sao
3.
Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn
4.
Bí Mật - Bạch Lộ Vi Yến
=====================================
Mặt càng nóng hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khe hở giữa sàn nhà gỗ, nhìn chằm chằm gạt tàn thuốc, nhìn chằm chằm mắt cá chân với khớp xương rõ ràng cỉa Liễu Du Bạch, chỉ là không dám nhìn chằm chằm người anh.
Không khí im ắng một hồi lâu.
Cuối cùng cô nghe thấy Liễu Du Bạch cười, hỏi cô: “Cô đi Hoành Thành chỉ là tình cờ gặp Chu Tuân?”
“Đương nhiên!” Lương Tư Nguyệt dường như tìm được cơ hội phản kích, cuối cùng đã dám ngước mắt nhìn anh, “Hóa ra anh không tin? Tại sao tôi phải nói dối chứ?”
Liễu Du Bạch cười nhìn cô: “Cô đương nhiên là có lý do nói dối, sợ tôi trách cô không làm việc nghiêm túc.”
“Hóa ra anh Liễu lại đối xử với tôi như vậy.
Nếu tôi thật sự kiên trì làm việc đó thì sẽ không sợ anh đâu.
Anh cùng lắm chỉ là sếp của tôi, đâu phải bố mẹ tôi, bố mẹ tôi còn chẳng quan tâm ấy.” Bởi vì anh nghi oan cho mình mà cô cảm thấy ấm ức, càng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Cô giống như bị dẫm phải đuôi, Liễu Du Bạch càng muốn trêu cô.
“Nghe giọng điệu của cô, muốn tôi xin lỗi cô à?”
“Đương nhiên.”
Thật ra cô hơi chần chờ một chút.
Ngoài mạnh trong yếu.
Nụ cười Liễu Du Bạch càng sâu, “Không phải vừa rồi cô nói muốn làm cho tôi chuyện gì đó sao.
Vậy phiền cô Lương hãy tha thứ cho tôi đi.”
“Anh đã dùng hết cơ hội này rồi, anh bảo tôi phải đóng phim cho tốt, đừng khiến anh nhọc lòng.”
“Thật không? Không hề cho thêm một cơ hội nữa?”
“Không cho, hết rồi.”
Nếu như có người khác ở đây, nhất định sẽ cảm thấy mấy người này cực kỳ trẻ con, nhưng những người trong cuộc lại không hề cảm thấy điều đó, ngược lại còn rất thích thú.
Liễu Du Bạch nói: “Coi như vì sinh nhật của tôi đi.”
Lương Tư Nguyệt nói: “Đã thật sự coi như vì sinh nhật của anh rồi.”
Liễu Du Bạch cười, bạn nhỏ này một tấc cũng không nhường, không còn cách nào khác: “Được, tôi xin lỗi, không nên cảm thấy cô nói dối.”
Vẻ mặt Lương Tư Nguyệt rất miễn cưỡng: “Anh Liễu xin lỗi chỉ dừng ở nói miệng thôi sao.”
Liễu Du Bạch cười dường như đang đợi cô nói câu đó vậy: “Vậy tôi cũng sẽ cho cô cơ hội để tôi làm gì đó cho cô?”
Lương Tư Nguyệt dừng lại một chút.
Quả thật ngoài mạnh trong yếu, anh dám cho, cô cũng không dám nhận.
Ánh mắt Liễu Du Bạch mang theo ý cười, nhìn cô, chờ cô rốt cuộc có yêu cầu gì để tận dụng cơ hội này.
Lương Tư Nguyệt trầm mặc một lát, ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, “Nếu, tôi chỉ nói nếu nhé, không có hiệu lực chính thức – nếu, tôi đòi tiền, rất nhiều tiền, anh có cho tôi không?”
Liễu Du Bạch nhìn ánh mắt cô, dường như cảm thấy yêu cầu này đơn giản đến mức quả thật là một loại sỉ nhục.
Lương Tư Nguyệt lại mở miệng, vẫn bỏ thêm một chữ “Nếu” như trước: “Nếu muốn căn hộ này của anh…”
Liễu Du Bạch không thể chịu được sự thiếu tưởng tượng của cô: “Không có ý tưởng nào khác sao?”
Lương Tư Nguyệt cẩn thận lắc đầu, lại gật đầu: “Vừa mới nói chỉ là nếu.” Cô đón nhận ánh mắt anh, lấy hết can đảm, “… Tôi chỉ là muốn xem trước, hạn mức cao nhất của cơ hội này đến đâu.”
Liễu Du Bạch cười nói: “Chắc chắn lớn hơn hạn mức cao nhất của trí tưởng tượng của cô.”
Nói cách khác, trong phạm vi nhận thức của cô, không có gì anh không thể làm, không làm được.
Lương Tư Nguyệt trầm mặc một lát, “Tôi nghĩ kỹ rồi.
Tôi muốn… sau này mỗi lần nhắn tin, anh Liễu đều phải trả lời tôi ngay lập tức.”
Liễu Du Bạch nhướng mày, vừa định nói “Được thôi”, cô đã bắt đầu định ra phạm vi miễn trừ giúp anh, “Đương nhiên nếu như bận họp, sinh bệnh, ở cùng người nhà, gặp phiền toái, mất điện thoại… Hoặc là