Khi nhận được điện thoại, Liễu Du Bạch mới rời khỏi văn phòng, anh chưa ăn cơm tối, cũng lười suy nghĩ muốn ăn gì nên tài xế Hàn đã quyết định giúp anh, hay là đi nếm thử món mì soba mới của cửa hàng nào đó.
Liễu Du Bạch nói như thế nào cũng được, mở cửa sổ ra, mệt mỏi châm một điếu thuốc.
Vừa mới hút được hai hơi thì có điện thoại gọi đến, anh lấy điện thoại ra thì thấy là cô bé phiền toái nào đó.
Anh biết cô sẽ không gọi cho anh trừ khi thật cần thiết.
Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý trong lòng, nghe thấy giọng nói rõ ràng đang sợ hãi của cô, tay anh không khỏi run lên một chút, tàn thuốc rơi xuống làm áo anh bị cháy một lỗ.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lương Tư Nguyệt sợ hãi về tâm lý nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng, giải thích tình hình hiện tại chỉ bằng vài câu.
Liễu Du Bạch bảo cô ở yên trong nhà, không được mở cửa, chờ anh đến.
Ngay sau đó, anh gọi điện cho Molly bảo cô ấy sắp xếp hai nhân viên an ninh.
Khi đến cổng khu dân cư, hai vệ sĩ mà Molly phái tới đã đợi ở đó, Liễu Du Bạch dẫn hai người họ vào.
Đây cũng là lần đầu tiên anh vào nhà Lương Tư Nguyệt.
Trên đường đi vào, anh phát hiện ra bốt bảo vệ trong khu này thật vô dụng, ngay cả một người gác cổng cũng không có.
Liễu Du Bạch bước vội vã, tới tòa nhà mà Lương Tư Nguyệt ở, vừa đi vào thì thấy không có thang máy.
Hai vệ sĩ nhanh chóng đi lên lầu trước, vừa chuẩn bị leo lên tầng bốn, phía trên đã truyền đến tiếng bước chân vội vã, giống như có người đang chạy trốn lên trên.
Hai người hét lớn một tiếng “Đứng lại”, ba bước thành hai bước, trước khi người đàn ông chạy lên tầng năm, họ đã túm được anh ta, trói chặt rồi lôi anh ta xuống tầng dưới.
Lúc này Liễu Du Bạch cũng đã đến nơi.
Người bị bắt làm rơi mũ, để lộ mái tóc hơi dài bết, hai má hóp vào, mặt tái nhơt, hai tay bị bắt chéo ở sau lưng, không thể cử động, chỉ có thể khóc lóc xin tha.
Ánh mắt Liễu Du Bạch cực kỳ chán ghét, liếc nhìn anh ta một cái, phân phó vệ sĩ: “Đừng để anh ta chạy mất.”
Ngay sau đó anh tiến lên một bước gõ cửa.
“Ai đấy?”
“Là tôi, Liễu Du Bạch.”
Bên trong vang lên tiếng vặn chìa khóa, sau đó là tiếng cửa mở ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút huyết sắc đang hoảng hốt.
Liễu Du Bạch bước vào, duỗi tay ra ôm cô vào trong lòng.
Cô thật sự sợ hãi, nhón chân, hai tay ôm chặt vai anh như ôm khúc củi: “Anh ta đi rồi sao…”
“Không sao đâu.” Anh trầm giọng trấn an.
Cũng không vội nói gì, cứ ôm cô đứng ở trước cửa.
Một lúc lâu sau, anh cảm thấy sức ôm của Lương Tư Nguyệt dần giảm đi, anh hạ bàn tay xuống, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Bà ngoại ở bên cạnh vừa bối rối vừa xấu hổ, trong lòng còn sợ hãi, không biết người đàn ông xa lạ có khí chất này rốt cuộc có địa vị như thế nào mà lại tùy tiện ôm cháu gái quý giá của bà, rất lâu không buông tay.
Cũng may, dường như anh nhận ra được bên cạnh còn có người, cuối cùng buông lỏng tay, quay đầu lễ phép cười nói, “Chào bà, cháu là sếp của Lương Tư Nguyệt.” Ngược lại cúi đầu nói với Lương Tư Nguyệt, “Vào nhà trước đi.”
Lương Tư Nguyệt đến nắm tay bà ngoại, đi vào phòng khách, quay đầu lại nhìn thì thấy Liễu Du Bạch không đi theo.
Liễu Du Bạch ra hiệu cô đi vào trước: “Để tôi hỏi mấy câu đã.”
Cửa ngay lập tức lại khép hờ.
Lương Tư Nguyệt cùng bà ngoại ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách, hai mặt nhìn nhau, không ai mở miệng, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc hu hu, một lúc sau thì có tiếng bước chân hỗn độn, rồi yên tĩnh lại, sau đó cửa bị đẩy ra, Liễu Du Bạch lại đi đến.
Lương Tư Nguyệt thấy anh lưỡng lự ở huyền quan thì vội vàng nói: “Không cần đổi giày!”
Khi anh bước vào, Lương Tư Nguyệt và bà ngoại nhường chỗ cho anh, bà ngoại bảo họ ngồi xuống còn mình đi pha trà.
Lương Tư Nguyệt ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt vẫn còn đọng lại vẻ sợ hãi, nhìn về phía Liễu Du Bạch.
Cô nói “cảm ơn” bằng giọng điệu trong trẻo, sau đó hỏi người bên ngoài là ai.
Liễu Du Bạch nói cho cô biết, đó là “fan cuồng” của cô, là một fan cũ của cô khi cô vẫn còn trong nhóm nhạc nữ.
Cô từng trả lời tin nhắn của anh ta, nhưng sau đó không còn để ý đến anh ta nữa, anh ta không hề bỏ cuộc nhắn tin trong ba năm, vẫn luôn không được đáp lại, không chịu nổi cảm giác vắng vẻ này, tâm lý dần dần vặn vẹo.
Anh ta đã theo dõi lịch trình của cô suốt một năm, ý định tìm được địa chỉ của cô.
Lúc cô mới trở về từ Hoành Thành, anh ta đã đi theo xe suốt quãng đường từ sân bay, cuối cùng đã thành công tìm được.
Anh vừa nói vậy, Lương Tư Nguyệt đã mơ hồ biết được người kia là ai.
Khi cô vừa mới ra mắt không lâu, mỗi ngày cô đều có thể nhận được tin nhắn của fan nam nào đó, khi đó fan cô rất ít, thi thoảng cũng sẽ trả lời một câu “cảm ơn” rất công nghiệp.
Nhưng sau khi cô trả lời thì fan nam kia càng nhắn thường xuyên hơn, mới đầu chỉ là chào hỏi cô vào sáng và trưa, nhưng dần dần, anh ta tâm sự với cô những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, xen kẽ những lời tỏ tình ê răng, khiến cô cảm thấy cực kỳ bối rối.
Sau đó bởi vì có người thường xuyên gửi một số hình ảnh khiêu dâm và lời dặn dò, cô đã tắt thông báo những người cô không theo dõi, từ đó về sau căn bản không ấn vào xem nữa.
Lương Tư Nguyệt không phải chưa từng nghe qua tin đồn “fan cuồng” trong giới giải trí điên cuồng như thế nào, sân bay và lịch trình riêng vẫn là nhẹ, còn đuổi theo xe, bám theo vào khách sạn, chụp trộm, thậm chí còn lẻn vào ký túc xá của thần tượng, trốn ở trong tủ quần áo tận ba tháng…
Hôm nay tự trải nghiệm mới biết rằng khủng khiếp thế nào, một cảm giác mất hết an toàn.
Bà ngoại bưng một chén trà nóng đến đưa cho Liễu Du Bạch, nhiều lần muốn nói lại thôi, cuối cũng vẫn lo lắng sốt ruột hỏi: “Hóa ra làm việc này nguy hiểm như vậy sao? Tiểu Nguyệt nhà chúng tôi…”
“Bà yên tâm, hôm nay cháu đã đưa hai nhân viên an ninh lại đây, mấy ngày này bọn họ sẽ canh giữ ở dưới lầu, người kia không dám ra tay với Tư Nguyệt đâu.
Cháu sẽ lập tức kêu người tìm một căn phòng mới để mọi người nhanh chóng dọn đi.”
Bà ngoại không nói lời nào, chỉ nhìn về phía Lương Tư Nguyệt.
Lương Tư Nguyệt cười, an ủi: “Không sao đâu bà ngoại, dù sao loại người này vẫn là số ít.”
Liễu Du Bạch nhìn Lương Tư Nguyệt, nói với bà ngoại: “Cháu đưa Tư