Thứ ba, trước khi tiết học đầu, bầu không khí trong lớp yên tĩnh hơn bình thường một cách khó hiểu.
Ngay cả các nam sinh thường làm ồn phía sau lớp cũng tự động giảm bớt ba mươi đề-xi-ben. Nếu có ai không cẩn thận nói lớn một chút thì đều sẽ nhận lấy ánh mắt “lên án công khai” đồng loạt của các nam sinh khác trong lớp.
Dưới sự quỷ dị này, khi xe của Văn gia đến trường, Tô Mạc Mạc và Văn Tố Tố gần như một trước một sau vào lớp.
Tô Mạc Mạc đi đằng trước ngớ người ra.
Thậm chí cô còn chần chờ quay đầu nhìn bảng kim loại treo ngoài cửa lớp học.
——
Đúng là lớp 11-1, không thể nghi ngờ.
Nhưng ngoại trừ nghi thức chào cờ và bị chủ nhiệm lớp giáo huấn, đây là lần đầu tiên trong ấn tượng của Tô Mạc Mạc, lớp 11-1 lại mang sự im ắng như này.
Trong lòng Tô Mạc Mạc nghi ngờ, hai chân vẫn tiếp tục bước đến vị trí của mình.
——
Hiếm khi Thương Ngạn còn chưa vào lớp.
Tô Mạc Mạc quay đầu nhìn thoáng qua thời khóa biểu trên bảng đen, tiết đầu tiên hôm nay vẫn là hóa học.
Anh lại đến Tổ Huấn Luyện chuẩn bị cho giải đấu LanF à?
Tô Mạc Mạc nghĩ vậy, vào đến chỗ ngồi của mình.
Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh ngồi sau liếc nhau mộ cái, vẫn cười tủm tỉm chào hỏi Tô Mạc Mạc như bình thường.
Không có sự quan tâm và an ủi cố tình, cũng không có sự thận trọng hết mức hay đồng tình.
Tô Mạc Mạc thở phào.
Cô cười gật đầu, “Buổi sáng tốt lành.” Sau khu chào hỏi, Tô Mạc Mạc vốn định ngồi xuống, nhưng nhớ đến một việc, đành cúi người hỏi Tề Văn Duyệt:
“Hôm nay sẽ có chuyện lớn gì xảy ra à, sao cả lớp lại im lặng như vậy?”
Tề Văn Duyệt nghe vậy, xấu hổ há miệng thở dốc, không thốt được một chữ.
Cuối cùng vẫn là Liêu Lan Hinh đỡ lời, bình tĩnh lật sách.
“Có nam sinh trong lớp nghe nói đến bệnh của cậu, sáng nay vừa vào lớp đã cùng nhau tra Baidu về bệnh của cậu. Cuối cùng nói bệnh của cậu cần tránh nơi ồn ào……”
Liêu Lan Hinh ngước mắt, trên mặt xẹt qua ý cười rất nhẹ.
“Giờ là vậy đó.”
Nghe Liêu Lan Hinh tự nhiên như thế nhắc đến bệnh của cô, Tô Mạc Mạc có thể thấy được sự che chở trong lời cô ấy, cô rất cảm động. Nghe đến cuối cùng, Tô Mạc Mạc không khỏi giật mình.
Cô vô thức ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thẳng xuống mấy học sinh ngồi cuối lớp.
Mấy nam sinh đang cẩn thận quan sát cô cúi gập đầu xuống, một trong số đó do cúi với biên độ quá lớn, còn đập thẳng xuống bàn “cộp” một tiếng.
Vài nam sinh đằng sau biết nguyên nhân, cả đám nở nụ cười vui vẻ khi người gặp họa.
Tô Mạc Mạc cũng cầm lòng không đậu, khóe miệng cong lên theo.
Tâm trạng vốn dĩ còn có chút mây mù lập tức tan biến.
Thì ra…… Như Thương Ngạn đã nói, tâm thái tự cho mình không bình thường trước kia, sau khi thấy biểu hiện cẩn trọng bảo vệ của các bạn học vốn không quá thân thiết, đã trở thành một cảm xúc nhẹ nhàng như này.
Tề Văn Duyệt bên này xem mặt đoán ý xong mới yên tâm, nói với Tô Mạc Mạc: “Mạc Mạc, cậu đừng để ý, hôm qua là do mọi người quá kinh ngạc.”
“Mình biết rồi.”
Cô gái gật nhẹ đầu.
Hai người nhìn nhau cười, Tô Mạc Mạc ngồi xuống.
Lúc này, bên kia lớp học, Văn Tố Tố nghe được tiền căn hậu quả từ bạn cùng bàn của mình, cô ta buồn bực siết chặt cây bút trong tay.
Cô ta căm giận liếc qua bàn học ở hàng đầu tiên.
Nhưng khi nhìn thấy vị trí trống không bên cạnh Tô Mạc Mạc, đáy mắt cô ta xẹt qua cảm xúc khoái trá.
——
Cho dù mấy nam sinh đó bảo vệ nó thì sao chứ, không phải Thương Ngạn cũng có khúc mắc hay sao!
Trước kia, vào mỗi buổi sáng, tuy muốn đến văn phòng Tổ Huấn Luyện, nhưng nhất định Thương Ngạn sẽ đưa cho học trò nhỏ của anh một bình giữ ấm đựng đầy sữa nóng, nhưng hôm nay……
Nhìn mặt bàn trống rỗng, trong lòng Văn Tố Tố sinh ra khoái cảm trả thù thành công.
Cảm giác ghen ghét lâu như vậy cuối cùng cũng giảm bớt, cô ta cúi đầu cười.
Hiển nhiên, trong lớp cũng không chỉ có Văn Tố Tố chú ý đến. Trong mấy góc lớp có vài tiếng nghị luận vang lên. Ngay cả Tề Văn Duyệt ngồi sau cũng không lắng nhìn thoáng qua bàn trống trước mắt, thấp giọng hỏi Liêu Lan Hinh:
“Bạn cùng bàn…… Chắc Ngạn ca sẽ không……”
Tề Văn Duyệt lo lắng mà nhìn thoáng qua chỗ ngồi trống rỗng.
Nếu chỉ là thầy trò, vậy sau khi Thương Ngạn biết chuyện này, chắc chắn anh sẽ càng thêm quan tâm che chở Tô Mạc Mạc. Nhưng hai người họ đều biết rõ, tình cảm của Thương Ngạn đối với Tô Mạc Mạc không đơn giản như tình thầy trò.
Tề Văn Duyệt tự tưởng tượng ra nhân vật của đoạn tình cảm bị giấu giếm này, không khỏi run nhẹ.
“Cậu ấy không…… Không tiếp thu được à……”
“Đừng nói bậy.” Liêu Lan Hinh mở miệng.
Tề Văn Duyệt cau mày, “Vậy sao đến giờ cậu ấy còn chưa đến…… Sữa bò cũng không đưa…… Cậu ấy sẽ vì chuyện này mà xa cách Mạc Mạc, vậy cậu, cậu ấy …… Mình sẽ không bao giờ gọi cậu ấy là Ngạn ca nữa.”
Sau khi bổ não xong, bởi vì có chung kẻ địch, Tề Văn Duyệt cũng không giảm âm lượng nên Tô Mạc Mạc ngồi đằng trước cũng nghe thấy.
Tô Mạc Mạc bị ngữ khí của Tề Văn Duyệt chọc cười, cô cẩn thận quay đầu lại, nháy mắt với Tề Văn Duyệt.
“Không có việc gì.”
“Hả, cậu nghe thấy được ư……”
Tề Văn Duyệt ngượng ngùng nhìn cô.
Tô Mạc Mạc gật đầu, ánh sáng lóe lên trong đồng tử đen nhánh,
“Hơn nữa…… Anh ấy đã sớm biết.”
Tề Văn Duyệt sửng sốt.
Trong hai giây này, tiếng chuông của tiết học đầu tiên đột ngột vang lên.
Lúc này, học sinh trong lớp cũng phát hiện ra chuyện lạ hơn —— tiết đầu tiên là hóa học, vậy mà chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên hóa của bọn họ, thầy Lý Sư Kiệt còn chưa đến lớp.
Tiếng bàn tán không tránh được vang lên trong lớp.
Trong lớp đại diện môn hóa bất an đứng lên chuẩn bị đến văn phòng hỏi chuyện, cửa trước của lớp đột nhiên bị đẩy ra.
Đập vào mắt đầu tiên là sách vở và bài kiểm tra được ôm thành một chồng cao ngất.
Lớp trưởng đi đầu: “Học sinh đứng!”
Cả lớp: “Xin —— chào —— thầy……??”
Âm cuối vặn vẹo vang lên, Thương Ngạn bình tĩnh vào lớp.
Có lẽ tâm trạng vì tâm trạng không tệ, nam sinh lười biếng nói.
“Ngồi đi, không cần khách sáo.”
Cả lớp: “…………???”
Tề Văn Duyệt đứng hình, khi thấy rõ giáo án và bài kiểm tra hóa của giáo viên Thương Ngạn đang cầm, từ kinh ngạc chuyển sang ngây người, ngẩng đầu hỏi Tô Mạc Mạc:
“Chuyện này là sao thế Mạc Mạc, cuối cùng sư phụ của cậu cũng không nhịn được, mưu quyền soán ngôi đoạt vị sao?”
Tô Mạc Mạc: “……”
Tô Mạc Mạc dở khóc dở cười, nhưng cũng không hiểu đầu đuôi.
Sau một đợt rối loạn, học sinh của lớp 11-1 mông lung ngồi xuống.
Thương Ngạn dừng chân, nhìn cả lớp một lượt.
Những tiếng nói chuyện cũng dừng lại.
Đại diện môn hóa đánh bạo, đứng lên, cẩn thận hỏi: “Ngạn ca, đây là…… chuyện gì vậy?”
Thương Ngạn nhấc chân dài, đi vào lớp học.
Khi đi ngang qua bục giảng, anh đặt sách vở và bài kiểm tra xuống đó, trong tay chỉ còn lại bình giữ ấm màu xám nhạt.
Ngón tay thon dài cầm bình, Thương Ngạn đi đến bàn học ở hàng đầu.
Vừa đi, anh vừa thong thả nói:
“Trong khối tạm thời gọi thầy chủ nhiệm đi họp, không tìm được giáo viên phù hợp để đổi tiết, thầy Lý không thể phân thân —— nên trước khi ông ấy trở về, tôi sẽ giảng trước cho mọi người về bài kiểm tra môn hóa tuần trước.”
Vừa dứt lời, anh dừng ngay trước bàn học đầu tiên, đặt bình giữ ấm trong tay lên bàn trước mặt cô gái.
Thấy dáng vẻ cô gái ngẩng gương