Tầng nào đó trong khách sạn.
Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc đến tầng 11 mới ra khỏi thang máy.
Theo thảm dài trên hành lang tìm được phòng hai người, Thương Ngạn quẹt thẻ mở cửa, để Tô Mạc Mạc vào phòng trước.
Hai người còn chưa đóng cửa phòng, điện thoại Tô Mạc Mạc đã vang lên. Cô ngẩn ra, quay đầu nhìn Thương Ngạn đang đeo ba lô giúp mình.
Thương Ngạn rũ mắt, lấy điện thoại cô từ trong đó ra.
Thấy rõ người gọi, anh nhướng mày.
"Ngô Hoằng Bác."
Tô Mạc Mạc gật đầu, có vẻ rất yên tâm, "Vậy sư phụ nhận đi, chắc là tìm anh đấy."
Thương Ngạn cong môi.
Chưa chắc.
Nhưng anh vẫn không nói, nghe lời nhận cuộc gọi.
Hiển nhiên bên kia rất ngoan ngoãn, cẩn thận thử hỏi: "Alô, Tiểu Tô à?"
Thương Ngạn cười nhạo.
"Không phải, là sư phụ của em ấy."
Ngô Hoằng Bác: "......"
"Có việc? Không có gì thì," Thương Ngạn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua cô gái không có phòng bị đi vào trong, giọng nói biếng nhác, "...... Bọn tôi muốn đi ngủ."
Ngô Hoằng Bác: "............"
Ngô Hoằng Bác: "Cha Ngạn, bây giờ mới bảy giờ rưỡi, việc này không hợp với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của thiếu niên nghiện Internet như cậu."
"......"
Không biết có phải vì một nơi nào đó dưới đáy lòng bị phong bế quá lâu nên vùng dậy hay những tâm lý phản nghịch với nhóc con bị Ngô Hoằng Bác khơi dậy --
Đêm nay Thương Ngạn lười ngụy trang.
Nghe Ngô Hoằng Bác nói xong, anh cười khàn, "Thiếu niên nghiện Internet...... Thì không thể vận động trước khi ngủ à?"
Ngô Hoằng Bác: ".................."
Ngô Hoằng Bác xoa mặt, tận tình khuyên bảo: "Cha Ngạn, giữa trưa mai là vòng đấu bắt đầu, ngày kia còn có vòng đấu loại...... Cậu không muốn tôi với lão Loan cùng đến cục cảnh sát với cậu đâu đúng chứ?"
Thương Ngạn không nhịn được bật cười.
Vui đùa đủ rồi, anh đứng thẳng người, đi đến phòng khách nhỏ bên trong, "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì."
Ngô Hoằng Bác: "À, thật ra cũng không có gì, chỉ là tôi và lão Loan vừa tìm xung quanh đây, phát hiện khách sạn của chúng ta nằm ngay cạnh một phố khoa học kỹ thuật -- đó chính là phiên bản thu nhỏ của Thung lũng Silicon nổi tiếng nhất ở thành phố A đấy, nhân lúc đêm nay có thời gian, định hỏi cha Ngạn có muốn đi xem cùng ko?"
Thương Ngạn vuốt mi tâm.
"Không luyện đề nữa?"
Ngô Hoằng Bác than khổ: "Theo tôi thấy dù sao cũng chỉ còn có đêm nay. Ngày mai vòng đấu cũng đã bắt đầu, còn chưa đến vòng loại, không bằng đi ra ngoài thả lỏng đi."
"......"
Thương Ngạn trầm ngâm một lát, "Chờ một lát, tôi đi hỏi nhóc con."
"Ờ ờ, được."
Thương Ngạn khoanh tay, nâng mắt nhìn vào trong.
Trong lúc mình gọi điện thoại, cô yên lặng ngồi trên sô pha đơn ở phòng khách.
Sô pha được bọc da, thiết kế cũng khá ổn.
Nhưng khi nhóc con ngồi trên đó, thoạt nhìn cặp chân ngắn nhỏ mảnh khảnh đã cách mặt đất một khoảng.
Thương Ngạn không khỏi bật cười, cảm xúc dưới đáy mắt nhu hòa đi trong vô thức.
"Đám Ngô Hoằng Bác muốn đi dạo quanh Thung lũng Silicon nhỏ bên cạnh, em muốn đi không?"
Cặp mắt Tô Mạc Mạc sáng lên.
Thành phố A, là nơi mà cô tò mò nhất, cũng là nơi xa lạ nhất đối với cô.
Đương nhiên cô muốn.
Thấy cô gái không nén được vui vẻ gật đầu, Thương Ngạn cũng cong khóe môi.
Anh giơ điện thoại trong tay lên, "Hai phút sau gặp nhau ở đại sảnh dưới lầu."
"Được!"
"......"
*
8 giờ tối.
Quảng trường ở "Thung lũng Silicon nhỏ" ở thành phố A.
Một anh chàng mập mạp lúc phấn khởi lúc xấu hổ lôi kéo một thanh niên thân hình cao gầy đối lập với cậu ta, phấn chấn vui vẻ đi ở đằng trước.
Đằng sau hai người, một đôi thiếu niên thiếu nữ đi theo không xa không gần.
Thân hình nam sinh thon dài mạnh mẽ, dưới ánh đèn đường, gương mặt anh tuấn đẹp đẽ được điêu khắc ra hình dáng lập thể. Anh mặc một cái áo lông đen cao cổ và quần dài kaki cùng màu, bên ngoài khoác áo khoác dài, thần thái lười nhác đi cạnh một cô gái.
Nhìn sơ qua thì có vẻ vô tâm với mọi thứ, nhưng ánh mắt trước sau lại không rời khỏi cô gái bên cạnh.
Cả người cô gái được che kín mít.
Vẫn chưa đến thời điểm lạnh nhất ở thành phố A, cô gái đã khoác lên mình một bộ áo khoác lông trắng, đầu cũng đội mũ, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay giữa một tầng lông tơ, nước da trắng nõn, vô cùng mịn màng, đồng tử đen nhánh, làn môi đỏ nhạt, chóp mũi đáng yêu, càng làm nổi bật dáng vẻ dịu dàng diễm lệ của cô.
"Này này, tôi biết khu này! Nổi tiếng nhất! Linh kiện máy tính tiên tiến nhất và những công cụ tối ưu đều tìm được trong đây -- hơn nữa cơ bản đều là hàng lấy từ đại lý, chắc chắn là đồ chính hãng!"
Ngô Hoằng Bác hưng phấn ôm vai Loan Văn Trạch, vẫy tay với Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc cách vài bước phía sau --
"Cha Ngạn! Tiểu Tô! Đi đi đi, chúng ta vào xem!"
Thương Ngạn không trả lời.
Từ một hai phút trước, anh đã nhíu mày nhìn tay cô gái.
Thiết kế của áo khoác lông vũ này có lẽ chưa được xem xét quá kỹ, người mặc cũng có thể mặc nó vào thời điểm trời đông giá rét -- vì vậy, tuy bên ngoài rất đẹp, nhưng lại thiếu hai cái túi.
Hình như cô gái vẫn đang nỗ lực đút ngón tay vào cổ tay áo.
Thương Ngạn dừng bước.
Anh xoay người, nắm bàn tay cô và nâng lên.
Cổ tay áo mềm mại trượt xuống, ngón tay trắng hồng bị đông lạnh liền lộ ra ngoài.
Còn nắm chặt thành quyền.
"Lạnh như vầy mà sao không nói?"
Thương Ngạn nhíu mày, ngước mắt liếc cô gái.
Tô Mạc Mạc thấp giọng: "Không lạnh lắm......"
Lúc này, Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch cũng đi lại, Ngô Hoằng Bác lo lắng hỏi: "Sao vậy, Tiểu Tô không thoải mái sao?"
"Không có," Tô Mạc Mạc vội vàng lắc đầu, đồng thời muốn rụt tay về, "Chúng ta vào chỗ này xem......"
Cô còn chưa dứt lời đã bị người ta túm về.
Thương Ngạn ngồi xổm xuống, không nói lời nào, cau mày nắm lấy hai bàn tay của cô, nhẹ nhàng thổi khí sưởi ấm cho cô.
Bề ngoài của hai người vốn đã vô cùng gây chú ý, kết hợp với hành động này, càng hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, họ có chút tò mò có phải hay người đang quay phim truyền hình hay không.
Tô Mạc Mạc bị nhìn chằm chằm đến nóng mặt, rút tay lại --
"Thật sự không sao......"
Nhận ra được bàn tay cô vẫn còn hơi đơ vì lạnh, gương mặt tuấn tú của Thương Ngạn như phủ thêm một tầng băng mỏng.
Anh kéo tay áo xuống giúp cô rồi đứng lên.
"Hai người đi cùng em ấy vào khu đó đi, tôi đến siêu thị gia đình vừa đi ngang qua mua cho em ấy một đôi bao tay. Tôi chờ các cậu ở cổng."
"Hả? Sư phụ, không cần......"
Tô Mạc Mạc còn muốn đấu tranh, tiếc là Thương Ngạn đã xoay người đi rồi.
Ngô Hoằng Bác lấy lại tinh thần, "Tiểu Tô, chúng ta vào trước đi?"
"...... Ừm."
Tô Mạc Mạc tiếc nuối thu mắt, cùng Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đi vào cửa hàng bán đồ điện tử.
Tô Mạc Mạc đi được vài bước, có lẽ phát hiện ra gì đó nên quay đầu nhìn qua bên cạnh.
Đối diện với ánh mắt kì lạ của Ngô Hoằng Bác.
"Có chuyện gì vậy?"
Tô Mạc Mạc mù mịt.
Ngô Hoằng Bác bị bắt gặp nhìn lén tại trận xấu hổ sở ót, cười gượng, "Không có gì......"
Chờ khi Tô Mạc Mạc quay đi, Ngô Hoằng Bác mới đè thấp giọng, cảm thán với Loan Văn Trạch kế bên.
"Trước khi phát hiện tình cảm của cha Ngạn với Tiểu Tô không bình thường vào hôm nay, tôi không để ý rằng...... Đối diện với Tiểu Tô và người khác, cha Ngạn như hai người hoàn toàn khác nhau vậy."
"......" Loan Văn Trạch không đáp, ngó qua cậu ta.
Ngô Hoằng Bác cười, "Cậu y như đầu gỗ vậy, chắc chắn cũng không phát hiện ra đúng không?"
Loan Văn Trạch: "......"
Ngô Hoằng Bác: "Cậu đừng không tin, thật đấy. Vừa nãy cậu cũng thấy mà, lúc trước tôi thấy nhiều nữ sinh theo đuổi lấy lòng cha Ngạn, cha Ngạn còn chưa bao giờ phản ứng, có khi nào thấy tư thế đó của Ngạn ca chưa -- tôi thấy nếu có thể thực hiện được, chỉ sợ cậu ấy hận không thể đặt Tiểu Tô lên đầu quả tim và cưng chiều."
"......"
"Cậu trả lời coi! Phát hiện hiếm lạ như thế mà cậu cũng không kinh ngạc ư?"
Loan Văn Trạch đã nhịn thật lâu, cũng không thích nói chuyện nhưng lần này phải nói ra.
Canh lúc mở cửa của cừa hàng, Loan Văn Trạch có chút ghét bỏ liếc Ngô Hoằng Bác:
"Chắc hẳn trong tổ máy tính cũng chỉ có cậu tới tận bây giờ mới phát hiện."
Ngô Hoằng Bác: "............"
Ngô Hoằng Bác: "????"
......
Gọi là khu điện tử, nhưng nói là nơi bán linh kiện máy tính chuyên dụng cũng không quá.
Trần nhà bên trong rất cao, đèn thủy tinh hoa mỹ rũ xuống, ánh đèn chiếu sáng khiến gạch men sứ trắng tuyết trở nên lóa mắt.
Mỗi linh kiện trong cửa hàng như mỗi món châu báu trang sức, được lau chùi không nhiễm một hạt bụi đặt trong những hộp thủy tinh để triển lãm.
Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đi xem nửa vòng, bốn mắt đã sắp hoa cả lên. Nhưng trong những nơi thế này, hai học sinh bình thường cũng không có dũng khí đi hỏi giá.
Mãi đến khi đi đến trước một thứ, Ngô Hoằng Bác tinh mắt dừng bước --
"Này, lão Loan, cậu nhìn cái bàn phím bên trái ở hàng đầu tiên thử đi! Có phải đó là cái cha Ngạn đã nói muốn mua không??"
Loan Văn Trạch đọc phần ghi chú bên cạnh, gật đầu, "Đúng là nó."
"Hồi trước chưa có mặt trong nước, ai ngờ đâu lại gặp được ở đây -- không hổ là phiên bản thu nhỏ của Thung lũng Silicon." Ngô Hoằng Bác cảm khái, lập tức nảy ra ý định, "Sinh nhật năm nay của cha Ngạn, tổ chúng ta bận thi đấu, ngay cả quà cũng không chuẩn bị, hay la chúng ta hùn tiền...... Tặng cha Ngạn bàn phím này làm quà bổ sung?"
Loan Văn Trạch gật đầu, "Được."
"Lúc đó cha Ngạn có nói giá không?"
Loan Văn Trạch: "Lúc đó trang web chính thức chỉ giới thiệu, không có để giá."
"Vậy đi hỏi thử."
"Ừ."
Tô Mạc Mạc im lặng đứng nghe bên cạnh, cũng nhìn xuống đó.
Cô nhớ trong thư phòng ở biệt thự của Thương Ngạn có một khu để triển lãm, hình như là để chứa bàn phím máy tính.
Thì ra...... Anh thích cái này.
Tô Mạc Mạc nghĩ vậy, ba người đã đi đến mặt tiền cửa hàng đó.
Chị gái bán hàng trong tiệm mới đầu sáng mắt lên, nhanh chóng đứng dậy, nhưng khi thấy rõ ba người có vẻ chỉ là mấy học sinh trung học, biểu cảm lập tức lãnh đạm hơn rất nhiều.
Cô ta nhíu mày, có chút không tình nguyện đi qua.
"Có yêu cầu gì sao?"
Ánh mắt của Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đều chỉ chú ý đến bàn phím đó, không để ý đến biểu cảm của chị bán hàng.
Chỉ có Tô Mạc Mạc đi đằng sau thấy được, không khỏi nhíu mày.
Ngô Hoằng Bác xác định kích cỡ một lần cuối cùng, mới có chút hưng phấn không nén được ngẩng đầu hỏi: "Bàn phím này giá bao nhiêu?"
"......"
Chị gái bán hàng nhìn theo mắt Ngô Hoằng Bác, sau khi sửng sốt thì trào phùng cười rộ lên.
"Cậu học sinh này thật tinh mắt, cái này là loại chỉ có ở tiệm chúng tôi, tìm hết toàn bộ Thung lũng Silicon nhỏ này cũng không thấy có nơi nào bán, nhưng giá thì......"
Dù hai người có trì độn đến mấy thì cũng nghe được ngữ khí quái dị trong đây.
Ngô Hoằng Bác nhíu mày, vừa định nói lại thì thấy chị bán hàng chậm rãi cầm thẻ ghi giá đằng sau ra, gác lên cái hộp thủy tinh trong suốt đó.
Ngô Hoằng Bác thấy một loạt chữ số đó, cậu ta đếm đếm con số theo bản năng.
Đếm xong, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Ngô Hoằng Bác thấp giọng: "Đã có khoản tiền này thì tại sao không mua một cái laptop cao cấp xứng đáng chứ?"
Loan Văn Trạch cũng nghẹn họng, "Không biết."
Ngô Hoằng Bác: "Tiền thưởng giải đấu lần này là bao nhiêu?"
Loan