Dưới tình thế cấp bách, Nam Cung Mặc cầm con dao gọt hoa quả kề trên cổ Lâm Na, nói: “Thả con ra ngoài!”
“Không thể nào, cho dù con giết ta.” Lâm Na không thể tin Nam Cung Mặc cư nhiên sẽ đối với bà như vậy, trong mắt sương mù mênh mông một mảnh, nức nở nói, “Tiểu Mặc, ta làm hết thảy mọi việc đều là vì con!”
Nam Cung Mặc hít sâu một hơi, nhẫn nhịn không nhìn bà, cậu biết, cậu hiện tại một phút một giây do dự đều sẽ làm Hạ Úc Huân vạn kiếp bất phục.
“Con lặp lại lần nữa, thả con ra ngoài!” Lúc này đây, Nam Cung Mặc trực tiếp đem đao đưa sát cổ mình.
Lâm Na hoảng sợ vạn phần mà nhìn chằm chằm lưỡi dao đang kề sát động mạch cổ cậu, nói:“Tiểu Mặc, con làm gì vậy?”
“Con lặp lại lần nữa, thả con ra ngoài.”
Lâm Na cắn môi dưới, trầm mặc không chịu buông, Nam Cung Mặc tức khắc nặng nề mà cắt xuống, máu tươi lập tức trào ra, chậm rãi lướt qua cổ cậu, tiến vào bên trong.
“Tiểu Mặc, đừng……” Lâm Na lập tức kinh hô một tiếng.
Nam Cung Mặc cúi đầu cười, “A, không phải đều là vì con sao? Mẹ luôn nói như vậy! Có phải hay không, chỉ cần con chết, mẹ liền không cần phải làm những chuyện đó?”
“Tiểu Mặc……” Lâm Na khẽ động khóe miệng, muốn nói gì đó, lại cái gì cũng nói không nên lời.
Sau một lúc lâu, bà vô lực mà phất phất tay, “Mike, để nó đi!”
Mike từ cửa phòng tránh ra, Nam Cung Mặc tức khắc cũng không quay đầu lại mà xông ra ngoài.
“Phu nhân, muốn đuổi theo không?” Mike hỏi.
“Không cần, dù sao nó hiện tại đi cũng đã muộn rồi. A, cô gái kia…… Cư nhiên dùng mạng sống của nó để uy hiếp ta. Nó biết rõ, ta coi mạng sống của nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của bản thân mình!” Lâm Na vô lực mà ngồi ở trên sô pha.
-
Chung cư Cẩm Uyển.
Cơm chiều qua đi, Tần Mộng Oanh đang trong thư phòng sắp xếp lại tư liệu.
Âu Minh Hiên đang một bộ tư thái chủ nhân nằm trên sô pha cầm báo đọc.
Gần đây Hạ Úc Huân không phải đi nghe giảng thì cũng bận ôn thi lên thạc sĩ, thì cũng là cùng Lãnh Tư Thần ở bên nhau, anh muốn tận dụng mọi thứ, nhưng một cơ hội