Tưởng tượng lại chuyện xảy ra lúc tối hôm qua mình bị thuốc khống chế, Hạ Úc Huân liền quẫn đến mức như Bích lạc hạ hoàng tuyền, hận không thể tìm cái hầm ngầm chui vào, cả đời đều không ra.
Anh có thể cho rằng mình là một cô gái tùy tiện hay không? Có thể chán ghét mình hay không? Anh tối hôm qua nói những lời ngon tiếng ngọt đó có thể hay không bất quá là khuyết điểm chung của đàn ông khi trên giường?
Hạ Úc Huân thấp thỏm bất an mà nghĩ, trong chốc lát đầu óc đã hiện lên vô số ý niệm lung tung rối loạn.
Chờ phục hồi tinh thần lại, cô rốt cuộc có thời gian đánh giá một chút căn phòng nơi xa lạ mình đang ở.
Phòng khách sạn được bài trí vô cùng xa hoa lại đặc biệt an tĩnh, có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Khăn trải giường và chăn đều đã đổi qua, trong phòng hoàn toàn không có dấu vết cùng độ ấm của một ai khác tồn tại.
Lãnh Tư Thần anh…… Đã đi rồi sao?
Cũng đúng, anh bận như vậy, sao có thể đem thời gian hao phí ở đây với cô, có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới xử lý cục diện rối rắm cho cô còn xả thân cứu người đã là tận tình tận nghĩa……
Hạ Úc Huân vừa muốn đứng dậy, mới vừa xốc chăn lên, đột nhiên phát hiện chính mình cư nhiên không mặc gì, vì thế lập tức kinh hô một tiếng lùi vào lại.
Cô nhìn chung quanh một vòng không tìm được bất cứ quần áo gì, cuối cùng vẫn là dưới giường tìm thấy một chiếc áo sơ mi trắng.
Thất thần đem quần áo tròng lên, mặt vẫn lưu lại hơi thở anh, là chứng cứ duy nhất cho thấy anh đã tới.
Hạ Úc Huân mặc quần áo xong ngồi dậy muốn xuống giường, kết quả, mới vừa xuống đất hai chân mềm nhũn liền thiếu chút nữa ngã xuống.
“Đáng chết……” Hạ Úc Huân ảo não không thôi mà nguyền rủa một tiếng.
Thật là tức chết cô, tuy nói tối hôm qua ngay từ đầu là cô chủ động, nhưng sau đó lại hoàn toàn chính là anh đang tra tấn cô, cũng coi như huề nhau mới đúng! Anh cũng không chịu thiệt mà?
Hạ Úc Huân tâm tình tích tụ mà chậm rãi đi đến cửa sổ sát đất, buồn bực ghé vào cửa kính, ở đất nước xa lạ này, nhìn người xe dưới lầu như nước chảy, khó chịu trong lòng nói