Sau cơm chiều, Hạ Úc Huân như thường lệ nhận được tin nhắn Lãnh Tư Thần gửi tới.
[ Đêm nay tham gia một tiệc rượu đối tác mời, nghe nói hắn và vợ là hàng xóm, từ nhỏ đã quen biết, cấp ba bắt đầu kết giao, đại học kết hôn, đã ở bên nhau hơn ba mươi năm, sinh bảy đứa con, thật hâm mộ. ]
Tin nhắn hoàn toàn không có nói đến Lâm Tuyết.
Chẳng lẽ là vẫn không biết chuyện xảy ra trong nước sao? Với khả năng nắm bắt tin tức cực nhanh của anh, hẳn là không có chuyện gì có thể giấu diếm được lỗ tai anh mới đúng……
Hay là…… Cố ý dấu diếm?
Hạ Úc Huân nói không nên lời trong lòng là tư vị gì, cũng không biết hy vọng anh nhắc đến Lâm Tuyết, hay là hy vọng anh không nhắc đến.
-
Buổi tối lúc gần 10 giờ, Tiểu Bạch và Lãnh Tư Thần kết thúc trò chuyện video, nhưng lúc này đây, không đợi cô thúc giục Tiểu Bạch ngủ, cậu nhóc chủ động chạy tới sân, thò đầu nhỏ nói: “Mẹ, mẹ có thể lại đây một chút không? Tương Nhu nói có vài lời muốn nói với mẹ……”
Hạ Úc Huân tay giã thuốc dừng một chút, nói: “Nói cái gì? Con có thể nghe giúp mẹ, sau đó chuyển lời lại với mẹ.”
Tần Mộng Oanh nhìn đối diện Hạ Úc Huân hơi có chút không được tự nhiên, cong cong môi không hé răng.
Vì thế, Tiểu Bạch đặng đặng đặng chạy vào trong phòng, sau đó lại đặng đặng đặng chạy ra, chuyên nghiệp mà truyền lời: “Mẹ, Tương Nhu nói…… Nói chú ấy rất nhớ mẹ, ban ngày nhớ mẹ, buổi tối cũng nhớ mẹ, nằm mơ đều suy nghĩ đến mẹ…… Mẹ, con vẫn phải tiếp tục đi hỏi sao?”
Lúc này Niếp Niếp bên cạnh nhảy ra cắm một câu: “Không đúng không đúng, Tiểu Bạch em còn thiếu một câu, chú ấy còn nói một ngày không gặp, như…… Như ba cái gì gì đó……”
“Là một ngày không gặp, như cách ba thu!” Tiểu Bạch vô ngữ mà bổ sung.
“……” Hạ Úc Huân nghe được mặt đỏ bừng, quyết đoán vỗ vỗ tay đứng lên, nói: “Thôi, mẹ tự đi nói với chú ấy, hai đứa các con mau đi ngủ đi……”
Cái người không biết xấu hổ, như thế nào không biết xấu hổ để trẻ con truyền