Hạ Úc Huân trầm ngâm, nói: “Sao lại thế này? Chẳng lẽ là học trưởng……”
Âu Minh Hiên hẳn sẽ không phải chỉ số thông minh dị biến đột nhiên phát hiện sự thật sau đó đem đứa bé mang đi chứ? Không lâu trước đây còn cùng mình mặt dày mày dạn mà thám thính tin tức mà……
Tần Mộng Oanh như người mất hồn ngồi yên trên sô pha, lẩm bẩm nói: “Tiểu Bạch nói Niếp Niếp cố tình đẩy cậu rời đi, sau đó tự mình bỏ đi……”
“Cái gì?” Hạ Úc Huân khó hiểu.
Tiểu Bạch gật đầu, giải thích nói: “Chiều nay ở lớp thể dục, chị ấy bảo con đi giúp chị ấy mua nước, chờ lúc con mua nước quay về đã phát hiện không thấy chị ấy, sau đó con ép hỏi Tân Tiểu Bảo, Tân Tiểu Bảo nói cậu ta giúp đỡ chị ấy trèo tường ra khỏi trường học, nhưng cậu ta cũng không biết chị ấy rốt cuộc là đi làm gì……”
“Tại sao lại như vậy……” Hạ Úc Huân nôn nóng không thôi mà ở phòng khách xoay vòng, nói: “Tiểu nha đầu kia rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”
Tần Mộng Oanh tự trách, nói: “Đều do chị, gần đây y quán bận quá, không đế ý đến nó…”
“Tiểu Bạch, con có thấy Niếp Niếp gần đây có gì khác thường không? Hoặc là có quen biết người nào không?” Hạ Úc Huân nhanh chóng hỏi.
Tiểu Bạch suy sụp mà lắc đầu, “Không có, chị ấy vẫn như ngày thường, cũng không có quen biết bạn bè nào mới.”
“Thật là kỳ quái……” Hạ Úc Huân gãi gãi đầu, nói: “Các người có báo công an chưa?”
Tiểu Bạch gật gật đầu, nói: “Đã báo, bất quá chú cảnh sát tạm thời cũng không có tin tức, nói chúng ta chờ.”
Bên này dù sao cũng chỉ là thôn xóm nhỏ, chung quanh camera đều rất ít, muốn tìm một tiểu nha đầu nói dễ hơn làm……
Không có biện pháp, Hạ Úc Huân lập tức gọi cho Nghiêm Tử Hoa, bảo anh xem có thể nghĩ ra biện pháp gì hay không, sau đó không yên tâm, lại gọi điện thoại cho Uất Trì Phi.
Vì có thể mau chóng tìm được Niếp Niếp, cô không rảnh lo nhiều như vậy.
Uất Trì Phi sau khi nhận được điện thoại của cô rõ ràng rất kinh ngạc.
Tuy rằng Lương Khiêm trước khi đi có nói qua với cô, bảo cô nếu có chuyện gì thì gọi cho hắn, nhưng