Hạ Úc Huân đột nhiên xoay người, mất khống chế mà gào rống: “Vậy anh bảo tôi phải làm sao bây giờ? Ở nhà ngồi chờ sao? Tôi sẽ điên mất…… Tôi sẽ điên mất anh biết không? Hiện tại chị Mộng Oanh đã ngã bệnh…… Tôi cần phải tìm được Niếp Niếp…… Cần phải tìm được……”
Hạ Úc Huân không ngừng lặp lại “Cần phải tìm được”, hai má đỏ ửng không bình thường, con ngươi sáng đến kinh người, dùng thanh âm đứt quãng cơ hồ có thể nghe được hàm răng phát run mà nói: “Bởi vì đều là tôi làm hại…… Tất cả đều là tôi làm hại…… Mọi người bên cạnh tôi đều là tôi làm hại…… Mẹ tôi đã chết…… Ba cũng đã chết…… Nam Cung tiên sinh thiếu chút nữa đã chết…… Tiểu Bạch sinh ra sức khỏe không tốt…… Hiện tại Niếp Niếp cũng……”
Lãnh Tư Thần không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tràn đầy hoảng sợ và hoảng loạn của cô, như thế nào cũng không nghĩ tới mấy năm nay cô cư nhiên đều nghĩ như vậy, cư nhiên đem toàn bộ mọi thứ đều quy kết lên người mình, tự mình tra tấn như vậy……
Anh phẫn nộ không thôi mà bóp bả vai cô, ép cô nhìn mình, nói: “Câm miệng! Hạ Úc Huân, em tỉnh táo một chút cho anh! Nếu sự thật như em nới, quan hệ giữa chúng ta mới là gần gũi nhất, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chúng ta đã làm chuyện thân mật nhất, anh là chồng em! Nhưng anh không phải vẫn rất tốt sao!”
Đột nhiên, lại một trận sấm sét bổ xuống dưới, Hạ Úc Huân sợ hãi kêu lên một tiếng bịt tai lại ngồi xổm xuống dưới.
Lãnh Tư Thần đau lòng đến tim đều sắp vỡ thành nhân sủi cảo, trực tiếp sải bước mà đi qua, một cánh tay tìm được đầu gối cô, đem cô bế ngang lên.
“Thả tôi xuống dưới, tôi tự lái xe trở về!” Hạ Úc Huân giãy giụa.
“Yên ổn một chút cho anh, em cái bộ dáng quỷ quái thế này còn tự mình lái xe! Chờ lát nữa anh cho người tới lái xe em về!”
Anh tin tưởng cô sẽ tự mình lái xe về mới có quỷ!
Hạ Úc Huân thấy không lừa được anh, gấp đến độ hai tròng mắt đỏ bừng, thậm chí không tiếc mềm giọng cầu xin anh: “Lãnh Tư Thần tôi cầu xin anh buông tôi ra,