Cùng lúc đó, Âu trạch.
Phòng ngủ.
Nằm giữa giường lớn là một cô bé sắc mặt tái nhợt.
Trên mép giường, một người đàn ông mặc áo gió đen, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi đang ở đối diện ánh đèn nhìn nhiệt kế cầm trong tay.
Giữa phòng, Âu Minh Hiên không ngừng đi qua đi lại, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khẩn trương, nôn nóng không thôi mà dò hỏi: “Quân Trạch Dã, rốt cuộc thế nào a?”
Nhìn anh vẻ mặt lo lắng, Quân Trạch Dã vừa đem ống nghe bệnh và nhiệt kế thu lại, vừa chế nhạo nói: “Cậu xác định tiểu nha đầu này không phải con riêng của cậu sao?”
“Quân Trạch Dã! Cậu đủ rồi a! Đã nói tôi không quen biết cô bé! Ba ngày trước vào buổi tối tôi lái xe nhìn thấy cô bé một mình dưới trời mưa to ngất đi mới đem cô bé mang theo trở về!” Âu Minh Hiên bùm bùm giải thích.
“Tôi chưa bao giờ biết cậu cư nhiên còn truyền thống đạo đức tốt lấy việc giúp người khác làm niềm vui.” Quân Trạch Dã nhún nhún vai.
“Tôi nói…… Hỏi cậu đã nửa ngày, cậu có thể nói trọng điểm hay không?” Âu Minh Hiên đỡ trán thúc giục.
“Yên tâm yên tâm, tiểu nha đầu đã hạ sốt!” Quân Trạch Dã cuối cùng hảo tâm mà mở miệng, nói xong mặt liền đen, nhịn không được phỉ nhổ nói: “Âu Minh Hiên, tôi thật sựu phục cậu rồi! Cậu một ngày trăm cuộc điện thoại đem tôi từ Italy kêu trở về, tôi còn tưởng rằng cậu bệnh sắp chết, kết quả chỉ là cảm mạo phát sốt nho nhỏ mà thôi, hơn nữa đối phương vẫn là một người xa lạ cậu không quen biết!
Đây nếu đổi là người khác cũng sẽ không tin a! Tôi đoán cô bé là con riêng của cậu thì sao? Hợp tình hợp lý không phải sao? Nói nữa…… Nhìn kỹ xem, mặt mũi tiểu nha đầu này thật sự là có chút giống……”
“Mẹ…… Mẹ……”
Cô bé trên giường mày nhíu chặt, thần trí không rõ mà nói mớ, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ủy khuất, nhìn đến mức khiến Âu Minh Hiên không hiểu từng đợt đau lòng.
Lạc Lạc của anh nếu tìm được, hẳn cũng lớn cỡ như vậy……
Nói thật, anh cũng không biết mình đang êm đẹp vì cái gì phải cứu một đứa bé, không chỉ có