Âu Minh Hiên đối với bé mà nói, là ký ức lúc bé hai tuổi, qua 5 năm, đã sớm quên mất, chỉ là, có thể nơi sâu thẳm trong ký ức, bóng dáng của anh vẫn khắc vào trong lòng.
“Thực xin lỗi, chú không phải.” Âu Minh Hiên có chút không đành lòng mà trả lời.
Nếu có thể, anh thật sự hy vọng đứa bé đáng yêu này chính là Lạc Lạc.
Hơn nữa, nghe bé miêu tả, thật sự có chút có thể là Lạc Lạc, nhưng, anh chung quy không dám nghĩ, không dám ôm loại kỳ vọng xa xỉ này……
Ở trên đường tùy tiện nhặt về một đứa bé cư nhiên sẽ là con gái của mình?
Có thể sao?
Trừ phi thế giới này điên rồi.
Anh hoàn toàn không thể tin được, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ mình có thể có vận khí như vậy!
Trên khuôn mặt nhỏ của cô bé sau khi nghe vậy lập tức suy sụp xuống.
Tiểu Bạch tìm được Tương Nhu là ba của cậu, nhưng bé lại không tìm được ba mình.
Ba Tiểu Bạch không chỉ đưa cậu đến trường học báo danh, mua cho cậu một túi đồ ăn vặt lớn như vậy, mỗi buổi tối đều kể chuyện xưa cho cậu nghe……
Tiểu nha đầu tuy rằng chịu đựng không biểu hiện ra ngoài, kỳ thật trong lòng hâm mộ đã không nhịn được, rất nhiều lần buổi tối lén trốn ở trong chăn khóc, cảm thấy mình thực vô dụng.
Bé biết Tiểu Bạch gạt mọi người bí mật tiến hành kế hoạch, ngày đó bé thậm chí muốn đi theo cậu, nhưng Tiểu Bạch quá xấu rồi, cư nhiên nửa đường trái quẹo phải quẹo, đi đến một nửa bé liền mất dấu, đành phải hậm hực mà về nhà.
Hừ, Hạ Tiểu Bạch, có gì đặc biệt hơn người, bé cũng sẽ tìm được ba mình.
Khác với Tiểu Bạch có tổ chức có kế hoạch, đầu óc bé liền xúc động mà lên đường đi tìm ba, đến khi lạc đường, lại gặp bão, được Âu Minh Hiên ngẫu nhiên nhặt được mang trở về……
Âu Minh Hiên lúc ấy vốn muốn trực tiếp đem tiểu nha đầu giao cho cảnh sát xử lý, nhưng lúc ấy tay nhỏ của bé vẫn luôn nắm chặt vạt áo của anh, trong miệng từng tiếng gọi ba ba, tim anh