“Anh muốn bao nhiêu tiền? Muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho anh! Ta có thể đi xoay sở! Cầu xin anh đừng thương tổn bé! Cầu xin anh……”
“Ách……” Nghe thanh âm người phụ nữ nghẹn ngào dồn dập, Âu Minh Hiên ngẩn người, anh cư nhiên bị người ta cho là bọn bắt cóc.
“Khụ, nữ sĩ ngài hiểu lầm, tôi không phải bọn bắt cóc, tôi là ngoài ý muốn ở trên đường nhìn thấy bé hôn mê, liền đem bé về nhà, thẳng đến vừa rồi mới hạ sốt tỉnh lại, hỏi ra cách liên lạc với ngài, tôi liền……”
“Tiên sinh, cám ơn! Cám ơn ngài! Thật sự cám ơn! Địa chỉ của ngài ở đâu? Tôi đến ngay lập tức!” Cô gái vội vàng nói.
Âu Minh Hiên vì thế báo cho cô một chuỗi địa chỉ, đồng thời có chút trách cứ mà nhìn tiểu nha đầu đang cẩn thận nghe lén điện thoại bên tai mình.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con không có việc gì!” Tiểu nha đầu tuy rằng đặc biệt sợ mẹ sẽ trách cứ mình, nhưng nghe thanh âm khàn khàn tiều tụy của mẹ vẫn nhịn không được tăng thêm can đảm nói một câu.
“Được được…… Mẹ lập tức liền tới đón con về nhà……” Người phụ nữ nghẹn ngào cúp điện thoại.
“Mẹ con bị con dọa sợ không nhẹ!” Âu Minh Hiên nhíu mày.
Tiểu nha đầu gục đầu xuống, mặt đầy tự trách, nói: “Làm sao bây giờ…… Đều do con…… Con là đầu óc heo……”
“Phốc……” Âu Minh Hiên bật cười, đáp: “Đâu có ai nói mình như vậy! Con chỉ là làm việc quá xúc động, về sau ngàn vạn lần đừng như vậy! Bất quá, ba con cũng quá khốn nạn, vì cái gì nhiều năm như vậy đều không trở về nhà thăm?”
“Không được mắng ba con!” Bé lập tức không vui ngẩng khuôn mặt nhỏ lên khỏi sàn nhà.
“Ách, thôi được!” Tiểu nha đầu này thật là quá ấm ấp, như vậy còn bảo vệ ba bé, Lạc Lạc của anh nếu có thể như vậy, anh chết cũng đều nhắm mắt.
“Con cũng không biết ba ba vì cái gì không trở về nhà…… Người bên ngoài đều đồn nói con và mẹ con bị vứt bỏ…… Nhưng…… Nhưng con vẫn không tin…… Con cảm thấy ba con hẳn là người tốt……” Tiểu nha đầu thực cố chấp mà nói.
Âu Minh Hiên