Sau khi nói xong Tần Mộng Oanh liền không quản Âu Minh Hiên suy nghĩ cái gì, lập tức gọi cho Hạ Úc Huân.
Lúc này cô tám phần còn ở bên ngoài chạy khắp đường cái tìm người!
Trễ như vậy, bên ngoài lại mưa lớn như vậy……
“Alo, úc huân……”
“Em còn gọi điện thọai cho ai?” Âu Minh Hiên giận dữ hỏi.
Cùng anh trò chuyện xong, cư nhiên còn có thời gian chú ý gọi điện thoại cho người khác. Anh sắp sửa bị cô làm cho tức chết rồi cô không thấy được sao?
“Ách, chị Mộng Oanh, làm sao vậy? Sức khỏe chị khá hơn chút nào không? Em vừa rồi hình như nghe được thanh âm học trưởng…… Em nhất định là quá mệt mỏi xuất hiện ảo giác……
Em vừa rồi ở trên đường còn tưởng rằng nhìn thấy Niếp Niếp, kết quả là cái thùng rác……
Chị Mộng Oanh chị ngàn vạn lần đừng nóng vội, em liền ra ngoài tiếp tục tìm người……
Lãnh Tư Thần anh đừng cản đường tôi không được sao? Tôi tắm cũng sạch, canh cũng uống, vẫn không có tin tức của Niếp Niếp, anh cái kẻ lừa đảo này……”
“Ách, úc huân, chị đã tìm được Niếp Niếp, em đừng chạy loạn ra bên ngoài!” Tần Mộng Oanh vội vàng nói.
“Khụ khụ khụ…… Gì? Chị Mộng Oanh, chị vừa mới nói gì?” Hạ Úc Huân thiếu chút nữa bị nước miếng mình làm sặc chết.
“Chị nói chị tìm được Niếp Niếp rồi.” Tần Mộng Oanh lặp lại.
“Em em em…… Em có phải đang nằm mơ hay không a! Em nhất định là đang nằm mơ rồi! Nhất định đúng vậy…… Ngao, Lãnh Tư Thần anh cắn tay tôi làm cái gì?” Hạ Úc Huân đang ở bên kia di động gào.
Tần Mộng Oanh nghe được vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em ở nhà đợi, anh một lát liền trở về.”
“Khoan đã chị Mộng Oanh, chuyện rốt cuộc là như thế nào? Chị như thế nào tìm được Niếp Niếp? Chị hiện tại không có việc gì chứ?” Cô rõ ràng nhớ rõ chị Mộng Oanh đều bệnh không ra khỏi giường nổi mà……
Tần Mộng Oanh đang muốn nói chuyện, Âu Minh Hiên đột nhiên cướp lấy di động của cô, hướng về phía microphone hung tợn mà nói một câu: “Cô ấy không có việc gì, em vẫn là nên tự lo lắng cho bản than mình thì tốt hơn, Hạ Úc Huân, em chờ đó cho anh.”
“Ách……” Di động sau khi cúp thật lâu Hạ Úc Huân vẫn còn