“Không phải, là Niếp Niếp lạc đường, được anh ta ngoài ý muốn nhặt về.” Tần Mộng Oanh trả lời.
“Mẹ nó! Có phải hay không a!” Hạ Úc Huân vẻ mặt bị sét đánh nhìn về phía Lãnh Tư Thần bên cạnh: “Lãnh Tư Thần anh có phải theo dõi hay không? Sao lại bị anh nói trúng rồi……”
Tên này quả thực! Quả thực là miệng vàng lời ngọc! Muốn không phục cũng không được!
Càng đáng sợ chính là Âu Minh Hiên! Vận khí quả thực nghịch thiên!
Thượng đế trong lúc tạo ra hai người đàn ông này rốt cuộc bỏ thêm nguyên liệu gì a, quá bất công!
Đối với vẻ sùng bái của Hạ Úc Huân, Lãnh Tư Thần tỏ vẻ rất hưởng thụ, ngay sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhíu mày nói: “Anh đi đây.”
“A…… Anh lại phải chạy đến Pháp a?”
“Uhm.”
“Nhưng anh mới ngủ được hai giờ, đủ sao?”
Lãnh Tư Thần ý vị thâm trường mà nhìn cô, đáp: “Nếu em nguyện ý cùng anh ngủ, anh có thể ngủ tiếp hai mươi bốn tiếng đồng hồ.”
Hạ Úc Huân mặt lập tức đen: “Tạm biệt, không tiễn!”
Lãnh Tư Thần khóe miệng khé nhếch, ánh mắt lóe sáng, tựa hồ như trêu đùa cô có thể bổ sung năng lượng.
Trước khi đi, Lãnh Tư Thần nhìn Tần Mộng Oanh một cái, nói: “Bác sĩ Tần, tôi vẫn là câu nói kia.”
“Cám ơn, nếu tôi cần hãy nói.” Tần Mộng Oanh cảm kích nói.
“Nói cái gì a?” Lãnh Tư Thần đi rồi, Hạ Úc Huân tò mò hỏi.
“Lãnh Tư Thần trước đó có nói, vì cảm kích chị luôn bên cạnh em, bảo chị nếu có cần trợ giúp gì cứ việc đi tìm anh ấy.” Tần Mộng Oanh đúng sự thật nói cho cô.
“A……” Hạ Úc Huân giật mình, theo sau lập tức nói sang chuyện khác: “Mau nói với em chi tiết chuyện chị và học trưởng là như thế nào!”
Hạ Úc Huân lôi kéo cô ngồi xuống sô pha, rót nước cho cô.
Tần Mộng Oanh suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: “Ba ngày trước, lúc Âu Minh Hiên lái xe vô ý phát hiện Niếp Niếp ngất xỉu ở ven đường đem bé cứu về nhà, bé lúc ấy vẫn luôn phát sốt, thẳng đến tối hôm nay mới tỉnh lại. Lúc ấy anh ấy còn không biết Niếp Niếp chính là Lạc Lạc, cũng không biết mẹ Niếp Niếp là chị. Chị lại