Hạ Úc Huân: “……”
Song tiết côn của ta! Đem ta song tiết côn tới đây! Ta muốn đánh chết tên hai mặt này!
Cô thật là không nhìn thấy, cô cho rằng Lãnh Tư Thần đã đủ không biết xấu hổ, so với thứ này, Lãnh Tư Thần quả thực quá rụt rè!
“Thời gian không còn sớm, anh đi trước a, không quấy rầy các người nghỉ ngơi, tức phụ nhi em đừng quá nhớ anh, em nếu nhớ anh thì gọi điện thoại cho anh, số của anh chính là số vừa rồi em gọi điện thoại đến đó……” Âu Minh Hiên lại dong dài lằng nhằng mà nói một đống lớn sau đó đi mất, nhưng trước khi đi đôi mắt nhỏ kia kêu một cái luyến tiếc, đầy mặt đều viết muốn ở lại qua đêm……
-
Phòng khách.
Sau một lát trầm mặc, Hạ Úc Huân lắc lắc đầu thở dài một tiếng: “Chị Mộng Oanh à, em cuối cùng hiểu rõ học trưởng đây là nháo tuồng nào rồi……”
“Em biết?” Tần Mộng Oanh lập tức dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua.
Hạ Úc Huân đầy mồ hôi, nhìn Mộng Oanh nhà mình bị tên hai mặt chỉnh, một người thông minh như vậy đều bị anh xoay cho hôn mê……
Hạ Úc Huân người ngoài cuộc tỉnh táo vỗ bả vai Tần Mộng Oanh, buồn bã nói: “Chị Mộng Oanh, chị có biết có một câu là…… Liệt nữ sợ triền nam hay không?”
Tần Mộng Oanh: “……”
“Tin tưởng em, không có sai! Những lời này chính là tư tưởng trung tâm mà bây giờ học trưởng muốn đối phó với chị đó! Chị nhìn đi, anh ấy tuyệt đối có thể quấn chết chị!” Hạ Úc Huân một bộ chị tự cầu nhiều phúc đi.
Giờ phút này, cô thật sự thấy có điểm may mắn Lãnh Tư Thần là thuộc tính cao lãnh……
Tần Mộng Oanh xoa xoa ấn đường, không thể không nói, trước đó cô xác thật là bị Âu Minh Hiên xoay hôn mê, vẫn luôn vắt hết óc nghĩ anh rốt cuộc có âm mưu gì, nghe xong Hạ Úc Huân nói mới hiểu được.
Mục đích của anh đại khái có lẽ…… Chính là đơn giản như vậy……
Thấy Tần Mộng Oanh nửa ngày không nói chuyện, Hạ Úc Huân hỏi dò: “Cho nên, chị Mộng Oanh, lần này chị rốt cuộc là nghĩ như thế nào a?”
Tần Mộng Oanh trầm mặc nửa ngày, tựa hồ bình tĩnh xuống, thở dài một câu nói: “Tùy anh