“Còn không biết tiểu thư xưng hô như thế nào?”
“Tôi họ Lâm, tên một chữ Tuyết, nghề nghiệp trước mắt là đạo diễn.”
“Lâm Tuyết? Chẳng lẽ cô chính là đạo diễn của bộ phim “Truy phong nhân” kia sao?”
“Lần đầu chuyết tác, chê cười rồi.”
“Đâu có đâu có, bộ phim kia tôi rất thích, thật không giống như là một tiểu cô nương như cô có thể làm ra, Lâm tiểu thư thật là tài nữ!”
“Dư tổng nói như vậy tôi thật ngại quá, ở trước mặt Dư tổng, tôi cũng không dám xưng tài, Dư tổng mới là tài tử chân chính.”
“Cô quen biết tôi?” Thanh âm Dư Hoằng Thu có chút kinh hỉ.
“Đó là đương nhiên, Dư tổng năm đó……”
Trong thành phố không có ai nổi tiếng mà cô chưa từng biết qua, Lâm Tuyết vừa thành thạo mà ứng phó Dư Hoằng Thu, vừa bất động thanh sắc mà hướng về phía Lãnh Tư Thần nhìn qua.
Chỉ thấy Lãnh Tư Thần và Nam Cung huân hai người không biết đang nói chuyện gì, ngay sau đó cô liền nhìn thấy Nam Cung Huân cực kỳ tệ vung gậy đánh cầu bay ra ngoài.
Vì thế, tâm tình cô lập tức hòa hoãn không ít, trào phúng mà nhếch khóe miệng.
Cái gì Nam Cung đại tiểu thư, trước đó bất quá cũng chỉ là nha đầu lưu lạc dân gian từ nhỏ đã không được giáo dục mà thôi, chung quy lên không được mặt bàn.
Chỉ là, không nghĩ tới Lãnh Tư Thần cư nhiên sẽ bỏ mình chủ động chạy đi tìm cô ta chung đội……
Thái độ trước đó của Lãnh Tư Thần với cô ta rõ ràng rất lạnh nhạt, thậm chí đem cô ta trở thành săn sóc đặc biệt, trở thành người hầu mà sai sử, vì cái gì đột nhiên thái độ biến hóa lớn như vậy?
Chẳng lẽ Lãnh Tư Thần thật sự là người tham mộ hư vinh coi trọng gia thế sao?
Cô không tin! Cô tuyệt đối không tin!
Dù sao chính mắt thấy tình cảm của Lãnh Tư Thần với đối cô gái đã chết kia, anh cũng đã từng đối với mình ôn nhu như vậy……
Cô tuyệt đối không tin Lãnh Tư Thần sẽ dùng tình cảm đổi lấy ích lợi, với địa vị hiện tại của anh, cũng hoàn toàn không cần phải làm như vậy.
Nghĩ đến đây, cô rốt cuộc an tâm chút, nhắc nhở mình phải vững vàng.
Trong đó nhất định là có ẩn tình gì……
-
Sau một lần vung cầu thảm không nỡ nhìn