“Anh biết.”
“Anh biết mà còn ngây ngốc ở lại? Anh khi nào thì EQ thấp như vậy?”
“Ít nói vớ vẩn đi! EQ em cao sao? Em còn không phải không có biện pháp với Lãnh Tư Thần à! Anh xem em chống đỡ được mấy ngày!”
“……” Hạ Úc Huân mặt đen lại, đáp: “Cuộc sống đã gian nan như thế, chúng ta một hai phải thương tổn lẫn nhau như vậy sao?”
Nói xong thở dài: “Được rồi, anh vẫn là đi về trước đi! Dù sao cũng không thể ở trong sân ngủ một đêm được!”
“Anh đã biết, chờ lát nữa anh liền đi.”
-
Sáng sớm hôm sau.
Hạ Úc Huân rời giường ăn xong bữa sáng, đi ra sân chuẩn bị hoạt động gân cốt, kết quả liếc mắt một cái nhìn thấy một người nằm trên bàn đá trong sân, trên người một đống lá rụng, dọa cô nhảy dựng!
Mẹ kiếp! Âu Minh Hiên? Anh tối hôm qua không phải nói chờ lát nữa liền đi sao?
Thấy anh quần áo cũng chưa thay, không có khả năng là sáng sớm tới, khẳng định là tối hôm qua không đi!
“Này, Âu Minh Hiên! Tỉnh tỉnh…… Tỉnh tỉnh a……”
Hạ Úc Huân đẩy anh vài cái cũng không phản ứng, véo anh cũng không phản ứng, dần dần cảm giác có chút không thích hợp, mu bàn tay đặt lên trên trán anh, tức khắc hoảng sợ, kinh hô: “Chị Mộng Oanh! Chị Mộng Oanh! Không ổn rồi! Học trưởng không được khỏe a!”
“Làm sao vậy?” Tần Mộng Oanh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Âu Minh Hiên cũng cả kinh.
“Chị tới sờ đầu học trưởng đi, có phải rất nóng hay không?”
Tần Mộng Oanh chuyên nghiệp mà sờ sờ sau cổ Âu Minh Hiên, quả nhiên rất nóng, hơn nữa lòng bàn tay lạnh lẽo.
Cảm giác bàn tay lạnh lẽo bị người cầm, Âu Minh Hiên theo bản năng liền nắm chặt tay kia, trong miệng nỉ non: “Mộng oanh……”
Lúc này, Niếp Niếp đang chuẩn bị đi học nghe được thanh âm vội vàng đeo cặp nhỏ chạy ra, nôn nóng hỏi: “Ba ba làm sao vậy? Sinh bệnh sao?”
“Niếp Niếp, con cùng Tiểu Bạch đi học đi, mẹ sẽ đưa hắn đi bệnh viện.”
“Mẹ, ba ba có thể có việc gì hay không?”
“Sẽ không, chỉ là phát sốt mà thôi.”
“Phát sốt……” Niếp Niếp nghe vậy khuôn mặt nhỏ lập tức hoảng sợ, nói: “Ba ba sẽ chết sao? Mẹ,