“Anh nhìn tôi làm gì?” Hạ Úc Huân bị anh nhìn đến mức có chút chột dạ, cho rằng anh là vì chuyện mình vừa rồi không tiền đồ bay qua, bướng bỉnh nói: “Mới vừa…… Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn……”
Khóe miệng Lãnh Tư Thần khẽ nhếch, lúc tiểu nha đầu bị nhìn đến sắp thẹn quá háo giận, rốt cuộc thu hồi tầm mắt.
Đối với Lãnh Tư Thần thình lình bày ra sắc mặt tốt, Hạ Úc Huân mặt vô ngữ, cũng may cô đã quen với tính tình âm tình bất định này của anh.
“Lâm tiểu thư là đang đợi tôi sao?” Lãnh Tư Thần cũng không tiến lên, vẫn đứng dưới mái hiên, trên cao nhìn xuống cô gái trong mưa nói.
“Lãnh tiên sinh, cứu cứu tôi…… Xin ngài cứu cứu tôi……”
Lâm Tuyết run rẩy vươn tay tiến lên vài bước, tựa hồ là muốn nắm góc áo anh, nhưng lại bị khí thế sắc bén trên người anh bức lui, sợ hãi mà rụt tay về, mặt đầy đau khổ, nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi quấy rầy ngài, Trình Tuấn Lương không chịu buông tha tôi, tôi thật sự không có biện pháp mới đến cầu xin ngài hỗ trợ!”
Hạ Úc Huân nhìn Lâm Tuyết trước mắt, chỉ thấy trên người cô chỉ mặc một chiếc váy trắng, toàn thân đều ướt đẫm, dáng người rõ ràng hiện ra, ánh mắt khiếp nhược như nai con chấn kinh, nhìn Lãnh Tư Thần quả thực giống như nhìn chúa cứu thế, nghĩ thầm, cô nương này đang phóng đại chiêu a!
Là đàn ông đều sẽ không nhẫn tâm cự tuyệt một cô gái như vậy xin giúp đỡ.
Huống chi Lãnh Tư Thần trước kia còn từng có một đoạn với cô, như lời Lâm Tuyết nói với cô chính là, cô ấy ở vào thời điểm anh thống khổ nhất mà bên cạnh anh……
“Tôi cho rằng Lâm tiểu thư là người thông minh.” Lãnh Tư Thần nhìn cô, không nhanh không chậm mà nói một câu, ánh mắt so với nước mưa dừng trên người cô còn lạnh hơn tựa hồ trong nháy mắt nhìn thấu toàn bộ mọi thứ của cô.
Lâm Tuyết thân thể cứng đờ, nói: “…… Cái gì? Tôi không hiểu ngài là có ý gì?”
“ý của tôi sao?” Lãnh Tư Thần sửa sang lại cổ tay áo, ngay sau đó mở miệng, nói: “Ý của tôi là, tôi từ chối.”
Lâm Tuyết trong nháy mắt mở to hai mắt, tựa hồ không dám tin tưởng.
Mặt Hạ Úc