“Anh mặc cái rắm! Hạ Úc Huân em hôm nay phải cho anh một lời giải thích! Em thành thật nói cho anh biết, em vẫn luôn không tiếp thu Lãnh Tư Thần có phải bởi vì em yêu anh hay không, nếu là như vậy, thực xin lỗi, anh đã có người yêu thích, xin em tự trọng, anh đối với tức phụ nhi của anh tâm cao hơn biển sâu……”
“STOP! Mời anh ngừng động não đáng sợ như lỗ đen vũ trụ của anh lại! Em đối với anh một chút hứng thú đều không có!” Hạ Úc Huân gằn từng chữ một nói.
“Em dựa vào cái gì đối với anh một chút hứng thú đều không có! Dựa vào cái gì! Anh chỗ nào nhập không được mắt em!!” Âu Minh Hiên vừa nghe càng tức giận, ngữ khí tràn đầy đều là bị vũ nhục.
Cứ để anh như vậy nữa, đề tài còn không biết lệch đến nơi nào, Hạ Úc Huân đành phải nhanh chóng mà mở miệng giải thích nói: “Vừa rồi nhân viên tạp vụ kia đột nhiên chạy tới nói anh tìm em có việc gấp, em liền đi theo cô ấy lại đây, ai ngờ……”
Âu Minh Hiên đầy mặt mờ mịt, đáp: “Cái gì? Anh không kêu em lại đây a!”
“Quả nhiên……” Hạ Úc Huân nhéo nhéo ấn đường, biết mình là trúng kế, cũng không biết rốt cuộc là kế gì.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Âu Minh Hiên hỏi, ngữ khí có vài phần ngưng trọng.
“Em mới vừa đẩy cửa ra, cô ấy đột nhiên kêu em một tiếng, không biết phun thứ gì vào mặt em, em sợ anh gặp cái gì ngoài ý muốn, liền nhanh chóng vọt vào xem anh đã chết chưa, em còn tưởng rằng cô ấy giết anh, sau đó chuẩn bị giá họa cho em nha, ai ngờ…… Cho nên, em cũng không biết cô ấy rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ chỉ vì để cho em đau mắt hột?” Hạ Úc Huân cười gượng.
“Hạ Úc Huân! Em mới là não bị động a! Em có phải đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám quá hay không?” Âu Minh Hiên rống. Cư nhiên còn rủa mình chết chết!
“ANh quần áo rốt cuộc mặc xong chưa?” Hạ Úc Huân không kiên nhẫn hỏi. Đưa lưng về phía anh như vậy nói chuyện rất khó chịu!
“Vẫn chưa! Em không được quay sang!” Âu Minh Hiên lập tức cảnh cáo.
“Ai