“Em đủ rồi! Đúng rồi, có thể gọi điện thoại!” Âu Minh Hiên đột nhiên nhớ tới, vì thế nhanh chóng đem điện thoại lấy lại đây, kết quả, cư nhiên không tín hiệu.
“Đừng lăn lộn, người bố trí nhốt chúng ta ở nơi này, sao có thể phạm phải loại sai lầm thấp cấp này, khẳng định là dùng dụng cụ chặn tín hiệu ngăn chặn tín hiệu nơi này rồi!” Hạ Úc Huân nói.
Âu Minh Hiên không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng nặng nề, nói: “Hạ Úc Huân, em……”
“Em làm sao vậy?” Hạ Úc Huân nâng má nghiêng liếc nhìn anh một cái, không biết vì cái gì, rõ ràng hẳn là tình huống rất khẩn cấp, cô lại một chút cũng chưa cảm giác sốt ruột, toàn thân mềm như bông, thật giống như mùa đông ngâm mình trong suối nước nóng, tựa hồ toàn bộ cảm quan đều trở nên trì độn.
“Vừa rồi người kia phun lên hẳn không phải là xuân…… Dược chứ?” Âu Minh Hiên vừa nói vừa theo bản năng mà lui ra phía sau một bước.
Hạ Úc Huân lập tức khinh bỉ nói: “Âu Minh Hiên, anh đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá à?”
Âu Minh Hiên nhìn chằm chằm cô một cái, lại nhìn thêm một cái, càng nhìn càng thấy không thích hợp, cuối cùng một tay đem cô kéo tới trước gương, nói: “Anh tự nhìn bộ dạng em bây giờ đi!”
“Em làm sao vậy, ách, xong đời……” Hạ Úc Huân nhìn mình trong gương sau đó trợn tròn mắt.
Ngắn ngủn vài phút mà thôi, ngay cả cô đều đã nhìn ra mình không thích hợp, chỉ thấy cô gái trong gương đôi mắt nhãn nước mênh mông, đầy mặt đều là xuân, tình.
“Xong đời chính là anh! Là anh không phải sao?” Âu Minh Hiên nổi trận lôi đình, giống như thú bị vây ở trong phòng gấp đến độ xoay quanh, nơi nơi tìm kiếm xem có thứ gì hữu dụng hay không.
Hạ Úc Huân vô ngữ mà nhìn anh, nói: “Anh gấp cái gì a, anh lại không bị phun!”
“Chờ lát nữa nếu em thú tính quá độ, anh đánh thắng được em sao? Đánh thắng được sao?” Âu Minh Hiên mặt đầy bi phẫn.
Hạ Úc Huân bị anh rống đến đầu đều choáng, vuốt cằm lẩm bẩm nói: “Em hẳn là…… Sẽ không bụng đói ăn quàng…… như vậy chứ?”
“Đánh rắm!