Từ camera có thể nhìn thấy Âu Minh Hiên và cô trước sau bị một nhân viên tạp vụ mang vào một phòng khách, trong tay nhân viên tạp vụ kia cầm một chai không biết bên trong chứa thứ gì hướng Hạ Úc Huân phun một cái, sau đó liền đem cô nhốt ở bên trong.
Cho tới bây giờ hai người còn chưa ra tới.
Lãnh Tư Thần một quyền nện trên mặt bàn phòng điều khiển, nhanh chóng chạy ra phòng khách phía sau.
Chờ lúc Lãnh Tư Thần đuổi tới, phát hiện bên ngoài gian phòng khách vây quanh một đám phụ nữ, còn có một nhân viên công tác đứng ở nơi đó, đang mở khóa.
Lãnh Tư Thần muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Thi Molly hưng phấn không thôi mà đẩy đám người ra, dẫn đầu chen vào.
Khoảng khắc cửa phòng mở ra, mấy cô gái ngoài cửa, còn có nhân viên công tác tất cả đều ngẩn người.
Nhìn nét mặt những người đó, trên mặt Lãnh Tư Thần hiện lên một tia thâm trầm tuyệt vọng cùng đau đớn, chẳng lẽ bọn họ……
Lương Khiêm và Uất Trì Phi theo sau nhìn thấy loại tình huống này sợ tới mức không nhúc nhích, thở cũng không dám ra một tiếng, cuối cùng thật cẩn thận mà nhìn Lãnh Tư Thần bên cạnh, lúc này BOSS nhà bọn họ đã không phải đơn giản bốn chữ “Mưa gió sắp đến” có thể hình dung, bọn họ dường như nhìn thấy trên đầu anh bay lên một đám mây màu xanh biếc hình nấm thật lớn……
“Này…… Này…… Tại sao lại như vậy!” Giám đốc phòng khách mặt đầy sợ hãi, sau một lúc lâu mới phản ứng kịp, cúi người không ngừng liên tục hướng người bên trong xin lỗi, nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Chúng tôi hình như lầm phòng! Nhị vị xin mời tiếp tục! Tiếp tục!”
Lương Khiêm cùng Uất Trì Phi càng thêm rét lạnh, tiếp tục…… Tiếp tục cái gì a a a?
Nhưng ngàn vạn đừng như bọn họ nghĩ nha! Trước mắt tới xem, trăm phần trăm là như bọn họ nghĩ rồi!
Ông trời! Bọn họ quả thực không dám lại đi nhìn mặt BOSS nhà bọn họ!
“Thi tiểu thư, ngài không phải nói khóa cửa phòng ngài đột nhiên mở không ra sao? Đây…… Đây rõ ràng không phải phòng ngài mà!” Giám đốc phòng khách một bộ sắp khóc ra.
Thi Molly bĩu môi, mặt không kiên nhẫn nói: