Sau khi tất cả mọi người giải tán, Lãnh Tư Thần đóng cửa phòng đi vào.
Trong khoảng thời gian ngắn trong phòng chỉ còn lại ba người.
“Nói đi, rốt cuộc sao lại thế này?”
Lãnh Tư Thần vừa dứt lời, Âu Minh Hiên đột nhiên như lửa thiêu mông ngao một tiếng nhảy dựng lên, nhanh chóng nhảy tới bên người Lãnh Tư Thần, run bần bật mà tránh ở sau lưng anh, nói: “Lãnh Tư Thần, bà xã anh quả thực không phải người! Anh nhìn nhìn, nhìn nhìn tay của tôi, chân tôi, eo tôi, quần áo tôi!”
Âu Minh Hiên vừa nói vừa vén áo ngủ mình lên cho Lãnh Tư Thần xem hành vi phạm tội của người nào đó.
Chỉ thấy trên người Âu Minh Hiên vài chỗ xanh tím, thảm nhất chính là bên trái cánh tay toàn bộ tay áo cũng không còn, nhìn dáng vẻ là bị liên tiếp xé rách rồi, chẳng qua là bởi vì vừa rồi anh ngồi nghiêng, cho nên bên ngoài không ai phát hiện.
Lãnh Tư Thần nhìn Âu Minh Hiên một thân chật vật: “……”
Lại nhìn Hạ Úc Huân một cái, vừa nhìn không sao cả, anh thiếu chút nữa bị cái nhìn này trực tiếp làm cho cứng lên rồi….
Ánh mắt kia quả thực là thánh nhân cũng cầm giữ không được!
Xem ra vừa rồi lúc cô chơi cờ là cố tình áp chế.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lãnh Tư Thần đột nhiên có chút hồ nghi mà nhìn Âu Minh Hiên một cái.
Âu Minh Hiên còn đang lải nhải nói nhảm, không có chú ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lãnh Tư Thần, nói: “Sức lực nha đầu này quả thực quá lớn, tôi thật sự hoài nghi cô ấy không phải trúng xuân, dược mà là thuốc tăng lực! Anh nếu đến chậm một bước, tôi liền phải cắn lưỡi tự sát để bảo toàn trinh tiết? Nha đầu chết tiệt kia, rõ ràng là chính cô ấy yêu cầu tôi đánh cô ấy ngất, kết quả tôi mới vừa đi lên, cô ấy thiếu chút nữa đem tôi đánh hôn mê!”
Nghe đến đó, sắc mặt Lãnh Tư Thần cực kỳ khó coi.
Vừa rồi thấy hai người bọn họ đều bình thường, anh còn tưởng rằng là mình nghĩ sai rồi, không nghĩ tới cô vừa rồi bị phun thật sự là loại thuốc này, hơn nữa tựa hồ chỉ một mình Hạ Úc Huân bị phun.
“Em cũng không có biện pháp a, em khống chế không được chính mình không phải sao?” Hạ Úc Huân lẩm bẩm. Ngữ khí so với ngày thường chậm đi vài nhịp, rõ ràng là buồn bực nói, nghe lại