“Bất quá, tiểu thư, loại trò chơi này chơi thì được, không nên cho là thật.” Nghiêm Tử Hoa dặn dò.
Hạ Úc Huân lau mồ hôi, làm như có thật mà phụ họa: “Uhm uhm, tôi có chừng mực.”
“Cô có sử dụng biện pháp an toàn chứ?” Nghiêm Tử Hoa không yên tâm, lại hỏi một câu.
“……” Hạ Úc Huân đột nhiên trợn tròn mắt.
“Không có?” Nghiêm Tử Hoa nhíu chặt mày.
“Có…… Không có……” Hạ Úc Huân xấu hổ không thôi mà gãi đầu: “Cái kia, tôi đã quên……”
Cụ thể chi tiết cô không nhớ rõ, nhưng với phong cách biến thái kia của Lãnh Tư Thần, khả năng không sử dụng biện pháp an toàn cũng rất lớn.
“Cô về công ty, tôi đi mua cho cô.”
“A?” Hạ Úc Huân còn đang ngây người, Nghiêm Tử Hoa đã chạy không thấy bóng.
Anh mua? Anh muốn đi mua giúp mình thứ đồ vật này?
Trời ạ! Hình tượng của cô trước mặt cấp dưới! Hôm nay xem như hoàn toàn hủy trong một sớm!
Bất quá, Nam Cung Lâm rốt cuộc là như thế nào dạy dỗ ra? Vốn dĩ cô còn tưởng rằng ông trước đó trong điện thoại nói về Nghiêm Tử Hoa quá khoa trương, ai ngờ, sự thật là chỉ có hơn chứ không kém!
Nghiêm Tử Hoa này cũng quá…… Hiền huệ đi……
Bất quá, may mắn có anh ở đây.
Trong đầu cô một mảnh hỗn loạn, cư nhiên đem chuyện quan trọng như vậy đều đã quên.
-
Trong văn phòng.
Chỉ trong chốc lát Nghiêm Tử Hoa cũng đã trở lại, trong tay cầm thuốc, thậm chí còn nhân tiện mua bữa sáng, nói: “Tiểu thư, đây là mười hai giờ, có thể chứ?”
“Có thể có thể!” Hạ Úc Huân gật đầu như tỏi.
“Ngài còn chưa ăn cơm sáng đúng không, trước dùng bữa sáng, chờ thêm một lát lại uống thuốc.”
“Cái kia, cám ơn……”
“Loại thuốc này đối với sức khỏe không tốt, tuyệt đối không thể uống nhiều, về sau nhớ rõ nhất định phải dùng biện pháp an toàn.” Nghiêm Tử Hoa vừa mở hộp điểm tâm cho cô vừa nghiêm túc mà dặn dò nói.
“Được được được……”
Hạ Úc Huân đã xấu hổ đến phát khóc, nhanh chóng thúc giục: “Anh mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Được.” Nghiêm Tử Hoa gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Hạ Úc Huân ăn xong bữa sáng và uống thuốc liền bắt đầu công tác.
Kết quả, tìm nửa ngày cũng không tìm được lịch trình hôm nay, vì thế gọi điện thoại cho thư ký.
“Tiểu Triệu, cô có lịch trình của tôi