“Nam Cung tiểu thư, tổng tài chúng tôi đang họp, mời ngài chờ.”
“Được.”
Hạ Úc Huân đi theo lễ tân vào phòng khách, ngoài ý muốn phát hiện bên trong còn có người.
“Hi, Tiểu Huân ~ thật trùng hợp a ~” Người bên trong vừa thấy cô liền nhiệt tình mà đứng dậy nghênh đón, thậm chí muốn bay qua mà ôm chầm lấy cô.
Hạ Úc Huân hơi có chút xấu hổ mà đúng lúc lui ra sau một bước, đáp: “Cung tiểu thư, lại gặp mặt.”
Cung Hiền Anh không chút để ý thần sắc đề phòng xa cách của cô, mặt đầy tò mò mà kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cố, hỏi: “Tiểu Huân, cô tới tìm Lãnh Tư Thần sao?”
“Uhm.”
“Một cú điện thoại của cô thôi tên kia chân trời góc biển cũng sẽ chạy như bay về nha, cư nhiên còn cần em tự mình tìm tới cửa?” Cung Hiền Anh vừa nói thầm vừa như suy tư gì mà vuốt cằm. Xem ra sự việc có chút kỳ quặc a……
“Cung tiểu thư nói đùa.”
Hạ Úc Huân âm thầm nhăn nhăn đầu mày, cô dù sao vẫn cảm thấy Cung Hiền Anh tựa hồ biết rất nhiều thứ, chẳng lẽ chuyện giữa Lãnh Tư Thần và cô anh ta cũng đều nói cho cô ấy biết sao?
Mối quan hệ giữa Lãnh Tư Thần và cô gái này thật sự là khiến người ta có chút đoán không ra……
Trước đó Cung Hiền Anh này còn ba ngày hai lần hẹn cô đi dạo phố ăn cơm, cô chỉ đi một hai lần, sau đó liền tìm cơ hội hủy hẹn.
Rốt cuộc hoàn toàn không hiểu được Cung Hiền Anh rốt cuộc là mang tâm tư và mục đích gì tiếp cận mình.
Tình địch? Ánh mắt cô ấy nhìn mình hoàn toàn không có ghen ghét, ngược lại tràn đầy hứng thú.
Bạn bè? Cô ấy sẽ tìm một cô gái quá khứ mập mờ với người đàn ông suýt chút nữa thành chồng mình làm bạn bè sao? Cô ấy biết Tiểu Bạch là con trai cô mà!
Cho nên, đối với sự việc không biết, cô vẫn là ôm thái độ kính trọng từ xa thôi.
Đối với thái độ đạm mạc của cô, Cung Hiền Anh lại tựa hồ hoàn toàn không ngại, trái lại tiếp tục nói: “A đúng rồi, vừa lúc gặp được, chuyện trước đây tôi cần phải giải thích một chút. Cái tên em trai ngu ngốc kia của tôi, trước đây vẫn luôn ở nước ngoài, bởi vì không ai quản nháo đến không tưởng tượng nổi, cho nên gần đây bị ba mẹ tôi bắt