“Dì Hoaì! Chén đũa đã dọn xong!”
“Được, bên này dì cũng sắp xong, đi ra sân bảo mẹ con đừng làm thuốc nữa, chuẩn bị ăn cơm!”
Hạ Úc Huân đang xào món sườn heo chua ngọt cuối cùng, di động trong túi đột nhiên vang lên.
Lấy điện thoại ra, vừa thấy tên hiển thị trên màn hình, dọa cô sợ tới mức thiếu chút nữa đem điện thoại ném vào trong nồi cùng xào.
Lãnh Tư Thần?
Anh ta lúc này gọi điện thoại cho cô là chuyện gì? Chẳng lẽ là vì sự việc kia?
Ngày đó sau khi rời khỏi vân gian thủy trang, Lãnh Tư Thần vẫn luôn không liên lạc với mình, cô còn trông cậy vào việc anh ta quên đi hai lần thiếu nợ kia!
“Alo……” Hạ Úc Huân nơm nớp lo sợ mà nghe máy.
“Ở đâu?” Di động bên kia truyền đến thanh âm lạnh lùng trầm thấp trước sau như một của Lãnh Tư Thần.
“Ở nhà a.” Hạ Úc Huân trả lời.
“Đang làm cái gì?” Lãnh Tư Thần thuận miệng hỏi một câu.
“Nấu ăn……”
“Lát nữ anh qua.”
Hạ Úc Huân tức khắc bừng tỉnh: “A? Anh qua đâys làm gì?”
“Đòi nợ.”
Hai chữ, Hạ Úc Huân tức khắc lung túng đến phi thiên độn địa, khó xử mà lẩm bẩm nói: “Một hai phải hôm nay sao? Ngày mai tôi liền phải đi Hương Thành công tác, hôm nay muốn ở bên cạnh Tiểu Bạch!”
“Em cũng biết em ngày mai phải đi Hương Thành, lại còn không biết phải đi bao lâu, anh cho rằng, trước khi em đi công tác nên trả nợ anh một lần là hợp tình hợp lý.”
Liền biết nói không lại anh, Hạ Úc Huân rơi vào đường cùng chỉ đành mở miệng nói: “Vậy anh đừng tới đây, lát nữa chúng ta đi khách sạn……”
“Hạ, úc, huân!”
Hạ Úc Huân nhắm mắt lại đem điện thoại để cách xa chút, bất mãn mà lẩm bẩm nói: “Đừng đột nhiên lớn tiếng như vậy được không? Làm gì mà quát tôi? Tôi cảm thấy đề nghị này của tôi cũng là hợp tình hợp lý a!”
“Là em nợ anh, quyền chủ động ở anh, thời gian và địa điểm tất nhiên cũng do anh quyết định.” Lãnh Tư Thần ngữ khí cương quyết, đè nén lửa giận. Đi khách sạn, lời này cô gái này cũng nói được!
Hạ Úc Huân âm thầm cắn chặt răng: “Vậy anh không thể ga lăng một chút first lady được à?”
“Chờ em ở trước mặt anh lúc nào có thể giống một cô gái, lúc đó hãy nói đến yêu cầu này với anh.”
“……” Mẹ kiếp! Cô khi nào không