Sau phút kinh ngạc ngắn ngủi, Hạ Úc Huân ngồi xuống đối diện, nơ nụ cười xã giao, vừa khách khí lại không mất đi thân cận hàn huyên: “Thực sự đã lâu không gặp, không thể tin được Lý tổng cư nhiên là ông chủ Tân Thái, xem ra mấy năm nay cũng không tồi a!”
Lý Vân Triết tựa hồ rất hưởng thụ lời khen như vậy, cười vang, ngay sau đó nghiền ngẫm nói: “Cũng không thể tin được so ra vẫn kém ngài khiến người ta không thể tin được hơn! Ai có thể nghĩ, tiểu bảo tiêu năm đó cư nhiên là ái nữ của Nam Cung Lâm? Lần đó ở tiệc sinh nhật Lam Hạo Dương, trong lúc vô tình nhìn thấy đôi mắt tím của cô tôi liền cảm thấy cô không đơn giản, lại không nghĩ rằng so với tôi tưởng tượng còn không đơn giản hơn. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Lãnh Tư Thần tên kia xác thật là có mắt nhìn người!”
Hạ Úc Huân lắc đầu cười cười: “Không chỉ anh không nghĩ tới, bản thân tôi cũng không nghĩ tới không phải sao?”
Nếu Lý Vân Triết đã nhận ra cô, cô cũng không muốn che giấu làm gì.
Chỉ là không thể tin được chuyện lâu như vậy rồi mà anh ta vẫn còn nhớ rõ, 5 năm trước tại tiệc sinh nhật Lam Hạo Dương, cô xác thật không cẩn thận làm rơi kính áp tròng, còn bị hắn không cẩn thận nhìn thấy con ngươi thật của mình.
Cô rũ mắt cười nhạt hiện lên sự bất đắc dĩ tang thương trong khoảng thời gian ngắn thế nhưng làm Lý Vân Triết nhìn đến ngay ngẩn, bất quá một lát sau liền phục hồi tinh thần lại, khóe miệng nhếch lên nói: “5 năm không gặp, cô trở nên xinh đẹp, so với bữa tiệc hôm đó còn đẹp hơn.”
Hạ Úc Huân nâng ly, đáp: “Đa tạ. Lý tổng cũng anh tuấn tiêu sái như vậy.”
“Ha ha……” Lý Vân Triết cười cùng cô chạm chạm ly, nói: “Nhưng, có một thứ không thay đổi, vẫn là nhanh mồm dẻo miệng như xưa.”
Lý Vân Triết rất dễ nói chuyện, sau khi cùng cô hàn huyên vài câu liền cơ bản xác định ý đồ hợp tác.
Hạ Úc Huân âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lúc ăn cơm, Lý Vân Triết đong đưa ly rượu, tùy ý hỏi một câu: “Có một việc tôi rất hiếu kì,