“Tiểu thư, loại thời điểm này, cô tự mình đi e là không quá thỏa đáng……” Nghiêm Tử Hoa khó xử mà trầm ngâm nói.
Hạ Úc Huân cười lạnh nói: “Thanh danh tôi dù sao cũng đã như vậy, cho dù có kém còn có thể kém đi nơi nào? Bọn họ nguyện ý nói, cứ để bọn họ nói là được rồi!”
-
Tập đoàn Thiên Lâm, văn phòng tổng tài.
Lương Khiêm mới vừa tiến vào văn phòng, Lãnh Tư Thần lập tức dò hỏi: “Có ai tìm tôi không?”
“Ách, không có.” Lương Khiêm lau mồ hôi, đây đã là lần thứ bảy trong hôm nay BOSS hỏi vấn đề như vậy.
Hôm nay người tới tìm BOSS đương nhiên là có, nhưng tất cả đều không phải người BOSS mong chờ mà thôi.
Lãnh Tư Thần nghe vậy sắc mặt lập tức sa sầm.
“Cái kia, cạnh tranh đấu thầu ngày mai có cần hoãn lại hay không……” Lương Khiêm thử thăm dò hỏi.
“Cứ tiến hành bình thường.” Lãnh Tư Thần lạnh lùng nói.
“Được.” Lương Khiêm đành phải lui ra ngoài.
Ngoài cửa, Uất Trì Phi mặt âm trầm, tâm sự nặng nề.
Lương Khiêm muốn hỏi lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể thở dài vỗ vỗ bờ vai hắn.
Từ ngày hắn tìm phu nhân trở về cứ như vậy, cũng không biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Lương Khiêm mới vừa rời khỏi, Lãnh Tư Thần liền mất khống chế mà một tay đem đồ vật trên bàn gạt hết xuống, giống như một con dã thú mất khống chế.
Chỉ cần cô mở miệng, anh cái gì đều có thể cho cô.
Nhưng, anh sớm nên biết, cô cho dù bị bị buộc đến đường cùng, cũng sẽ không tới tìm anh……
Lúc này, di động bị gạt rơi trên mặt đất đột nhiên vang lên.
Lãnh Tư Thần sắc mặt âm trầm ngồi ở ghế không nghe máy.
Một lát sau tiếng chuông di động ngừng, nhưng không bao lâu sau lại bám riết không tha vang lên.
Lãnh Tư Thần bực bội mà đứng dậy nhặt điện thoại lên, vừa thấy trên màn hình hiển thị là nhà gọi tới, không khỏi tâm tình càng thêm bực bội.
“Alo?”
“A Thần a, tối hôm nay rảnh chứ? Về nhà ăn một bữa cơm đi! Từ lần trước con về cách cũng đã vài tháng!”
“Mẹ, con……”
“Mẹ mặc kệ a, tối hôm nay con nhất định phải về, lại bận ngay cả thời gian ăn