Kỳ thật, Hạ Úc Huân mới vừa chạy ra đã bắt đầu hối hận, ảo não nghĩ bản thân mình sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, rõ ràng là nghĩ muốn có quan hệ tốt thì phải tỉnh táo, cố gắng bàn bạc hợp đồng này, không nghĩ tới sau cùng lại đem sự việc trở thành càng thêm không xong.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, trong lòng cô hiểu rõ, tiềm thức bản thân mình so với tưởng tượng vẫn còn để ý quan điểm của Lãnh Tư Thần, cho nên người khác nói 100 lần cô cảm thấy không có gì, lại vừa nghe anh châm chọc khiêu khích đã liền phẫn nộ, thậm chí không khống chế được.
Hiện tại nháo thành như vậy, bảo cô quay lại là không có khả năng.
"Thật có lỗi, tôi lại làm hỏng việc rồi..." Hạ Úc Huân ngồi chồm hổm ở ven đường, chôn đầu vào trong đầu gối, giống như một con mèo nhỏ vừa làm vỡ bình hoa của chủ nhân.
Trong lòng Nghiêm Tử Hoa ấm áp, nhịn không được lần đầu tiên vươn tay vỗ vỗ bờ vai cô, nói: "Tiểu thư, không sao, đừng quá tự trách, rõ ràng thấy Lãnh Tư Thần cố ý gây khó dễ cô mà."
Hai vai Hạ Úc Huân khẽ run, đáp: "Nghiêm đại ca, anh sao lại không mắng tôi chứ? Tôi đều đã đem sự việc biến thành như vậy rồi..."
Cảm giác được bả vai cô run rẩy, tay Nghiêm Tử Hoa như bị phỏng, nói: "Tiểu thư, đừng cho bản thân áp lực quá lớn được khôgn? Cô quên lúc trước Chủ tịch nói thế nào rồi à? Cô xem như đang chơi đùa đi!"
Hạ Úc Huân nín khóc mỉm cười: "Thật đúng là, Chủ tịch hồ nháo còn chưa tính, anh sao cũng có thể cùng theo..."
"Tôi nói chính là sự thật, vốn dĩ cô nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, bị ép ngồi lên vị trí này, cho dù có sai, sai lớn nhất cũng là người ra quyết định này, toàn bộ hậu quả cũng có thể do ông ấy gánh vác."
"Ưm, vẫn là lần đầu tiên nghe anh nói xấu Chủ tịch..."
"Khụ, phải không..."
Ngay lúc Lãnh Tư Thần đuổi theo ra, nhìn thấy một màn này, người đàn ông cao lớn khom người vỗ nhẹ bả vai cô gái ôn nhu nói gì đó, khuôn mặt nhỏ của cô gái chôn giữa gối rốt cục ngẩng lên, nín khóc mỉm cười...
Dưới ánh trời chiều, một màn