Một cơn gió thổi qua mang theo những tiếng xào xạc, vài chiếc lá đỏ bay từ trên cành xuống.
Bùi Điềm không nói gì.
Cô cụp mắt xuống, thấy vạt váy xõa xuống bắp chân bị gió làm tốc lên, muốn đưa tay vuốt phẳng nhưng không được, cứ bị thốc lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như có những con sóng lòng có làm thế nào cũng không thể xoa dịu được.
Phiền.
Bùi Điềm mím môi, đột nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn người đàn ông rồi lạnh lùng nói: “Tôi không cần.”
Lục Trì Châu sững người, ánh mắt lóe lên, cuối cùng trầm lặng không nói.
“Nếu như anh nhàn rỗi như vậy thì chi bằng đi dỗ nữ minh tinh khác đi.”
Lúc Dương Chấp xách chiếc cặp tài liệu đến thì thấy cảnh này.
Ngày hôm đó, ông chủ của anh ấy, người chỉ ước làm việc hai mươi tư tiếng đồng hồ kiếm tiền cúi nửa người và lặng lẽ dựa vào khung xích đu. Đôi mắt trước giờ không chút cảm xúc nhìn cô gái đang đứng đó không chớp mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng khuôn mặt trắng trẻo của cô gái đó lại đầy xa lạ.
Dương Chấp đã làm trợ lý đặc biệt trong bốn năm và ấn tượng của anh ấy về Lục Trì Châu là quyết đoán, lạnh nhạt, tàn nhẫn và thậm chí còn thiếu đi cái gọi là tình người cơ bản.
Đây là lần đầu tiên anh ấy thấy anh dè dặt như vậy.
Không biết cô gái nói gì mà khiến vẻ mặt của ông chủ anh ấy lại bình tĩnh một cách gắng gượng như vậy.
Cô gái đi đến, nhìn thấy anh ấy bèn lễ phép chào hỏi: “Xin chào.” Có lẽ đã đoán được thân phận của anh ấy nên cô gái ra hiệu với anh ấy về phía Lục Trì Châu.
Dương Chấp: “Cảm ơn cô.”
Cô gái mỉm cười gật đầu để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ. Làn da của cô trắng trẻo, từ đầu đến chân cô mọi điểm đều vô cùng tinh tế, lúc cô đi ra từ vườn hoa, khoảnh khắc đó Dương Chấp thực sự nghĩ rằng mình nhìn thấy công chúa.
Mãi đến khi Bùi Điềm đi xa, từ vườn hoa phía sau đi vào trong nhà Dương Chấp mới hoàn hồn.
Vừa quay người lại thì anh ấy bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của ông chủ.
Nhận thấy hành vi của mình không phù hợp, anh ấy vội vàng thu hồi lại ánh mắt rồi nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi đến đón anh.”
Sau khi về nước không lâu, có quá nhiều việc phải làm, Lục Trì Châu quay mòng mòng cả một tuần mới dành ra được thời gian nửa ngày trời.
Ngồi trên xe.
Dương Chấp ngồi ở ghế trước thỉnh thoảng liếc nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu.
Lục Trì Châu cụp mắt xuống, không nhìn rõ nét mặt anh. Bàn tay cầm hộp thuốc lá nắm chặt đến mức trắng bệch, trên hộp hằn sâu những nếp gấp nhưng cuối cùng anh không mở hộp thuốc lá ra.
Dương Chấp nhớ ra từ sau khi về nước ông chủ dường như cố tình tránh né gì đó, nên không đụng vào thuốc lá nữa.
Lần này không biết vì sao, dường như đột nhiên chạm đến điểm giới hạn về mặt cảm xúc.
Dương Chấp cẩn trọng báo cáo hành trình: “Tổng giám đốc Lục, hai giờ rưỡi chiều nay có một cuộc họp với quản lý cấp cao của Thiên Khải.”
“Sáu giờ ba mươi tối dùng bữa với mấy cổ đông lớn của tập đoàn Lục thị, địa điểm là khách sạn Quân Trạch, địa điểm cụ thể lát nữa tôi sẽ gửi cho anh.”
“Ừm.”
Người đàn ông trầm giọng đáp.
“Cộp” một tiếng, cuối cùng hộp thuốc lá cũng bị ném vào chỗ ghế ngồi.
Lúc đối mặt với Lục Trì Châu, Dương Chấp ít khi nói chuyện khác ngoài công việc, nhưng hôm nay anh ấy lại nói thêm vài câu: “Tổng giám đốc Lục, anh hút thuốc lá xả stress đi, gần đây quả thực có quá nhiều việc.”
“Không cần.” Lục Trì Châu khẽ nhắm mắt lại.
Im lặng một lát, anh lên tiếng, giọng có chút khàn: “Cô ấy không thích.”
Dương Chấp sững người, vô thức giải mã ra cô ấy là ai.
Anh ấy nhỏ giọng đáp rồi không dám hỏi thêm gì nữa.
Trong xe lại yên tĩnh, chiếc xe phóng như bay suốt quãng đường.
Thiên Khải chính thức bị Chưởng Châu mua lại, trở thành công ty con. Cuộc họp lần này giống với những lần trước, vẫn là tiến hành bàn giao công việc.
Đối với Chưởng Châu, việc mua lại Thiên Khải chẳng qua chỉ là mở rộng kinh doanh, nhưng đối với Lục thị vốn đã thiếu vốn thì việc này giống như phá bỏ bức tường phía đông để bù đắp cho bức tường phía tây.
Vì vậy những người trong giới đã suy đoán, với hành động lớn lần này của Lục Trì Châu, liệu có phải phạm vi kinh doanh tiếp theo sẽ trực tiếp ép sát trụ sở chính của Lục thị tiến vào Đông Cung hay không?
Cuộc họp kết thúc vào lúc năm giờ.
Nghe thấy tiếng động trong phòng họp? Đường Vũ nhướn mày vui mừng rồi lại hỏi trợ lý bên cạnh: “Thế nào? Lớp trang điểm của tôi trôi chưa? Có đẹp không?”
Trợ lý gật đầu lia lịa: “Chị, chị có lúc nào mà không xinh đẹp chứ?”
Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, cô ta nói: “Chị, tổng giám đốc Lục không bảo chúng ta qua đó, hay là chúng ta đi thôi?”
Nghe thấy vậy, Đường Vũ vẫn chậm rãi vuốt ve mái tóc dài của mình, cô ta tức giận liếc nhìn cô trợ lý một cái: “Cô thì hiểu cái gì?”
Trợ lý không nói gì thêm nữa.
Cũng đúng, Đường Vũ có thể trở thành nữ minh tinh hàng đầu của Thiên Khải cũng là vì vị tổng giám đốc mới đến này bằng lòng nâng đỡ.
Chỉ là không rõ mối quan hệ của hai người thân thiết đến mức nào.
Hai người đợi vài giây, vừa ngước mắt thì nhìn thấy người đàn ông đi đầu đang từ hành lang xoay người lại, dáng người anh cao lớn thẳng tắp được khoác lên bộ vest chỉnh tề.
Phía sau người đàn ông có một hàng người đi theo, anh nghiêng tai lắng nghe người bên cạnh nói với vẻ mặt thờ ơ.
Đường Vũ nhận ra người đang nói chuyện là giám đốc điều hành trước của Thiên Khải, trước đây cô ta từng uống rượu với anh ta.
Hóa ra người vênh váo tự đắc đến đâu, khi ở trước mặt Lục Trì Châu cười nói khí chất lại kém đi nhiều như vậy.
Hai mắt Đường Vũ sáng rực nhìn Lục Trì Châu, trái tim đập thình thịch.
Đám đông tản ra.
Lục Trì Châu đi thẳng vào phòng làm việc của tổng giám đốc, không thèm ngó nghiêng và cũng không nhìn thấy Đường Vũ, người đang ngồi đợi ở phòng chờ.
Đường Vũ đứng lên rồi lại vuốt tóc nói với trợ lý: “Ở đây đợi tôi.”
Nói xong cô ta xách túi lên rồi chậm rãi đi đến cửa phòng làm việc.
Thư ký của văn phòng tổng giám đốc nhìn thấy hành động của cô ta, lúc đưa mắt nhìn nhau nghĩ tới mấy lời đồn thổi dạo gần đây nên cuối cùng không ai lên tiếng.
Đường Vũ gõ cửa ba lần.
“Vào đi.”
Cô ta cố gắng nở một nụ cười hoàn hảo nhất, đôi giày cao gót nhẹ nhàng bước đi vào bên trong.
Lục Trì Châu không ngẩng đầu lên mà chỉ cúi đầu lật xem văn kiện.
Mãi không thấy đối phương lên tiếng anh mới cau mày nói: “Nói đi.”
“Đàn... đàn anh Lục.” Giọng nữ điềm đạm và dịu dàng: “Là em.”
Đầu ngón tay của Lục Trì Châu dừng lại, anh ngước mắt lên nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt, nhận diện mất một hồi lâu.
Đường Vũ bị anh nhìn đến mức nghẹt thở, tim đập nhanh hơn.
Lục Trì Châu dời tầm mắt rồi tiếp tục xem văn kiện: “Cô là ai?”
Nụ cười trên khuôn mặt Đường Vũ hoàn toàn cứng ngắc.
Sức sát thương của ba chữ này quá lớn.
Rõ ràng đã gặp nhau, rõ ràng bọn họ đã từng gặp nhau!
Cô ta điều chỉnh lại cảm xúc, cuối cùng cố gắng giữ nụ cười nói: “Em là Đường Vũ.”
Lúc này dường như người đàn ông mới nhớ ra, anh lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện