Chào Em, Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Từ Hôm Nay Trở Đi, Chuyện Của Anh Không Còn Liên Quan Gì Đến Tôi Nữa


trước sau

Mắt phượng lạnh lùng của Lệ Quân Ngự rét lạnh.

Tiếp theo, anh quay đầu lại, mắt nhìn về phía người bên cạnh Lệ Quân Tỳ.

"Người lớn nói, không đến lượt trẻ nhỏ xen miệng vào." Ánh mắt lạnh như băng và giọng điệu lạnh bạc, làm bạn của Lệ Quân Tỳ sợ hãi.

Nhưng mà, điều duy nhất đáng mừng chính là nói xong câu này, anh cậu liền quay đầu lại không hề nhìn cậu.

Không hề truy cứu cậu chơi game suốt đêm!

Ngay lúc Lệ Quân Tỳ đang âm thầm cảm thấy may mắn, nhẹ nhàng thở ra, mọt giọng nói khác lại truyền đến.

"Anh nói đúng vậy, em chơi game suốt đêm, không chỉ là mỗi tối hôm qua, mỗi đêm về sau, chỉ cần em thích, em nhất định sẽ chơi suốt đêm. đây không phải vấn đề dạy mãi không sửa, đây là tự do của em."

Giọng nói mềm mại vang lên giữa căn phòng trống trải.

Bác Triệu đứng ở một bên để phục vụ ngây ngẩn cả người.

Nhóm người hầu đều sợ đến mức cúi đầu, không thể tin được là có người lại dám ngỗ nghịch với đại thiếu gia.

Ngay cả Lệ Quân Triệt, mắt có vẻ đang buồn ngủ cũng tỉnh ra vài phần, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Chỉ có mỗi Lệ Quân Tỳ... ngẩng đầu dại ra, nhìn chằm chằm Nguyễn Manh Manh.

Như thế nào... Như thế nào lại có thể trùng hợp như thế?

Cậu chơi game suốt đêm qua, cô cũng chơi suốt đêm... Tên cô là Nguyễn Manh Manh, ID của người chơi kia cũng có chữ " Manh ".

Rất nhiều suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu Lệ Quân Tỳ.

Nhưng ở đây, không ai để ý đến thay đổi trên mặt cậu.

Bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ của Lệ Quân Ngự giờ đây đã bị bao trùm bởi ý lạnh thấu xương, vẻ mặt âm trầm như mưa gió đang thi nhau kéo đến.

Mắt lạnh khẽ thu lại, môi mỏng khẽ giương lên một hình vòng cung không hề có độ ấm: "Nguyễn Manh Manh, em tốt nhất nên hiểu rõ mình đang nói gì. Anh là anh của em, ba bảo anh quản lý và dạy dỗ em..."

"Anh mới không phải!"

Nguyễn Manh Manh không chút do dự, đáp lại lời nói nghiêm nghị của người đàn ông: "Anh không phải anh của em, chúng ta quen nhau còn chưa đến một tháng, chúng ta lại không có quan hệ huyết thống, anh dựa vào cái gì làm anh trai tôi? Anh dựa vào cái gì bày ra vẻ của một người anh trai quản giáo tôi?"

"Còn có... Anh nói bác Lệ giao em cho anh. Có thể nhớ rõ, bác Lệ rõ ràng nhờ nhị thiếu gia chăm sóc em..."

Nếu mấy câu nói đầu tiên làm cho sắc mặt Lệ Quân Ngự càng thêm âm trầm.

Như vậy, đến thời điểm Nguyễn Manh Manh nói xong lời cuối cùng.

Mọi người ở đây đều có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm tỏa ra từ thân ảnh cao lớn
kia.

ý lạnh dày đặc, vô cùng lạnh lẽo.

Không ai dám nói chuyện, ngay cả chú Triệu và Lệ Quân Triệt cũng không dám khuyên can, chính là không tự giác làm nhỏ bé cảm giác tồn tại của mình.

Giống như là nếu ai gây ra tiếng động, đều có thể bị móng vuốt của bạo quân làm cho tan xương nát thịt.

Chỉ có Nguyễn Manh Manh giương cái cằm nhỏ lên, không hề sợ hãi mà nhìn chằm chằm Lệ Quân Ngự.

Không phải cô không sợ, cô sợ nhất chính là người có khí chất mạnh mẽ không làm gì cũng làm người khác lo sợ như vậy.

Chính là, cô thật sự không biết mình sai ở đâu.

Cô chán ghét bộ dáng hỉ nộ vô thường của Lệ Quân Ngự.

Đôi khi anh đối xử với cô vô cùng tốt, trong chốc lát lại vô duyên vô cớ nổi giận với cô.

Cô thậm chí cũng không biết, mình làm anh giận lúc nào.

Càng chán ghét hơn nữa, anh bày ra bộ dáng của một người anh trai, muốn quản lý cuộc sống của cô, muốn dạy dỗ cô.

Tuy rằng không biết vì cái gì, khi vừa nghe anh nói như vậy, anh là anh trai cô, anh muốn dạy dỗ cô, Nguyễn Manh Manh liền sinh ra một loại bản năng kháng cự.

Cô, vô cùng vô cùng không thích câu nói "Anh là anh trai của em’ từ trong miệng anh.

Mặc dù cô không biết nguyên nhân cô cảm thấy bài xích như vậy rốt cục là do cái gì?

Bầu không khí trở nên im lặng trong hơn mười giây, ngay tại thời điểm sắc mặt Lệ Quân Ngự càng ngày càng lạnh, khi mà mọi người nghĩ đến đây chính là thời điểm Lệ Quân Ngự nổi giận.

ý lạnh trên mặt người đàn ông bỗng nhiên thu lại.

Tất cả những áp lực mạnh mẽ trong nháy mắt đều không còn.

Đôi mắt âm trầm của Lệ Quân Ngự bị bao trùm bởi ánh nhìn lạnh lùng mà xa cách.

Anh nhìn Nguyễn Manh Manh, giọng lạnh nhạt đáng sợ: "Được thôi... Nếu đây là mong muốn của em, từ hôm nay trở đi, anh sẽ không quản em, cũng không phải anh trai em. Về sau này, chuyện của em, không có liên quan gì đến anh."

Nói xong, anh đứng dậy rời đi.

Truyện convert hay : Vạn Nói Long Hoàng

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện