Tô Kim Thư không dám tin ngẩng đầu, liền nhìn thấy sô pha da thật trước mặt đang chậm rãi quay lại.
Gương mặt quen thuộc, lập tức lọt vào.
†ầm mắt cô.
Người đàn ông khoanh tay, ánh mắt lạnh lão.
Như một vương giả uy nghiêm, kiêu ngạo.
nhìn tất cả Tô Kim Thư chỉ cảm thấy trái tim mình lập tức ngừng đập Sao lại là Lệ Hữu Tuấn?
Không biết tại sao, nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn ở đây, Tô Kim Thư đột nhiên có một loại xúc động hoảng loạn muốn chạy trốn.
“Cạch!”
Nhà vệ sinh trong phòng làm việc bị người ta mở ra.
Trong tay Vu Triệu Đồng cầm một tệp tài liệu, cẩn thận bước ra.
Khi ông ta nhìn thấy Tô Kim Thư, ánh mắt lập tức sáng lên.
Hôm nay cháu gái nhỏ này của ông ta dường như đã trang điểm tỉnh tế.
Bộ váy lễ phục vừa vặn, tôn lên dàn da trắng như tuyết, xinh đẹp hệt như yêu tinh.
Ông ta nhìn thấy cô trưởng thành, nhìn cô từ một cô bé lớn lên thành một người phụ nữ xinh đẹp.
Ông ta quả thật có vài tâm tư bất chính với cháu gái nhỏ này, có điều sau này vì đủ loại nguyên nhân bị ép không thể không từ bỏ Mà lần này..
Vu Triệu Đồng lén lút quét mắt nhìn người đàn ông trên ghế sô pha.
Sao ông ta lại trêu chọc đến phiền phức lớn một cách khó hiểu như vậy?
Nửa tiếng trước, khi vị phật lớn tôn quý.
Lệ Hữu Tuấn này đột nhiên xông vào, đầu óc ông ta còn mờ mịt, không biết rốt cuộc ông ta đã làm gì.
Bây giờ sau khi nhìn thấy Tô Kim Thư, trong lòng ông ta càng thêm kinh hãi: Lẽ nào Lệ Hữu Tuấn lại biết dự đoán trước?
Nếu không, sao lại có thể tính ra được.
trong lòng ông ta tồn tại tâm tư tà ác với cháu gái nhỏ này?
Cho đến lúc này, còn chưa đợi cháu gái nhỏ đến cửa, anh đã đến trước một bước uy hiếp ông ta.
Bên kia Tô Kim Thư đè nén nỗi bất an trong lòng xuống: “Nếu hai người có chuyện cần bàn, vậy tôi không làm phiền nữa, hôm khác tôi lại đến”
“Cô muốn biết anh hai mình đang ở đâu?”
Tô Kim Thư đang định bỏ chạy, đột nhiên lại nghe thấy Lệ Hữu Tuấn lên tiếng.
Nghĩ đến bản thân đã đến đường cùng, Tô Kim Thư xoay người, ánh mắt kiên định nhìn anh: “Đúng vậy, bất kể phải trả giá lớn thế nào, tôi nhất định phải tìm được anh hai”
Bất kể trả giá lớn thế nào?
Bao gồm thân thể của mình sao?
Vừa nghĩ đến đây, khí áp quanh người Lệ Hữu Tuấn lập tức hạ xuống 0 độ.
Anh chậm rãi đứng lên.
Đi thẳng đến trước mặt Tô Kim Thư, ánh mắt u ám rơi trên người cô: ớc, ông ta đã bán tin tức n hiến thân, e rằng đã †ìm nhầm người rồi Đây là lần đầu tên Tô Kim Thư nghe thấy, anh dùng ngữ khí châm chọc như vậy nói chuyện với mình.
Sắc mặt cô trắng bệch.
Nhưng cô không hề biết lúc này Lệ Hữu Tuấn càng thêm tức giận.
Hai ngày trước cô còn nằm trong lòng anh ngủ ngon lành, hôm nay lại gấp không chờ được muốn hiến mình cho người khác?
Vừa nghĩ đến đây, Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt.
Xem ra cô gái nhỏ này đúng là thiếu đòn, lá gan càng lúc càng lớn.
Bị Lệ Hữu Tuấn dùng ánh mắt này quan sát, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy cực kỳ chật vật, giống như bản thân bị lột sạch ném ra đường vậy.
Nhưng có chật vật thế nào, cô cũng không thể bỏ chạy.
Cô chạy rồi, anh hai phải làm sao?
“Anh Lệ, phải làm sao anh mới nói tung tích của anh hai cho tôi?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô, trong giọng điệu mang theo chút ý vị báo thù: “Chẳng phải muốn hiến thân sao? Vậy thì cởi đồ ra, để tôi xem thành ý của cô. Tôi vui vẻ, có lẽ vẫn có khả năng thương lượng.”
“Anhl”
Gương mặt Tô Kim Thư lập tức tái nhợt.
Chẳng qua chỉ cúp điện thoại của