Lệ Hữu Tuấn phất tay, dễ dàng nắm lấy tay cô, ôm chặt cô vào lòng, khiến cô bất động.
Gõ nhẹ đầu ngón tay, nhấn nút phát lại.
“Anh trả lại điện thoại cho tôi.”
Lần này kế hoạch bị phá hủy vì sự xuất hiện đột ngột của Lệ Hữu Tuấn, cô phải nghĩ ra cách khác.
Lệ Hữu Tuấn không nói gì, nhưng nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người ngồi trên ghế sofa.
Đầu ngón tay của anh đang nghịch điện thoại, không hề có ý định trả lại cho cô.
“Lệ Hữu Tuấn, anh muốn làm gì…”
“Chuông leng keng, chuông leng keng!”
Tô Kim Thư đang định phàn nàn thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư cùng nhìn vào màn hình.
Khi tên của Tô Văn Tâm xuất hiện trên màn hình, biểu cảm của Tô Kim Thư đột nhiên thay đổi.
Cô với lấy điện thoại, lần này Lệ Hữu Tuấn không ngăn cô lại nữa.
Nhấn nút trả lời, Tô Kim Thư quay người bước ra ban công.
“Tô Kim Thư, thời gian ba ngày đã trôi qua hơn nửa rồi! Cô cái đồ phụ nữ này, thật là không có lương tâm. Cô thật sự không quan tâm đến sống chết của anh trai mình sao?”
Tô Văn Tâm ở bên kia điện thoại hiển nhiên không thể ngồi yên được.
Ngay cả khi nói chuyện giọng cũng hơi khàn.
Giống như bị đẩy đến một tình huống tuyệt vọng.
“Tô Văn Tâm, ông không thấy nực cười sao? Không có mẹ và anh trai của tôi, tập.
đoàn Tô thị làm sao có được ngày hôm nay.
Mấy năm qua ông và con hồ ly tinh đó ở bên có thể đem tập đoàn Tô thị chết đi sống lại à”
“Tô Kim Thư, bây giờ cô nói với tôi mấy cái chuyện này làm gì, cô không phải là đồ vong ân bội nghĩa thì là cái gì? Năm đó, nếu không phải đi xem buổi biểu diễn tốt nghiệp.
của cô thì mẹ và anh trai cô cũng sẽ không gặp tai nạn trên đường, cô còn có mặt mũi mà nói với tôi những chuyện này?”
Trong đầu Tô Kim Thư có một tiếng ong ong, cả người đơ ra tại chỗ, không thể cử động được.
“Cái gì? Đồng quy vu tận? Tô Kim Thư, cô là con gái của tôi đó, không có tôi thì làm gì có cô? Nhiều năm qua, cho dù là nuôi một con chó cũng sẽ thuần, cô quả thật là đồ vong ân bội nghĩa…
Đột nhiên, tay cô trống rỗng, chiếc điện thoại đã bị lấy mất Tô Kim Thư ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Lệ Hữu Tuấn đang đứng sau lưng cô, đưa điện thoại lên tai.
“Anh trả lại cho tôi”
Tô Kim Thư quay lại chộp lấy.
Nhưng ai mà biết Lệ Hữu Tuấn đã nắm lấy tay cô, khóa chặt cô trong vòng tay của mình bằng một bàn tay lớn.
“Tôi nói cho cô biết, cô cái đồ vong ân bội nghĩa, không bằng đồ vật! Nếu cô lại làm loạn, tôi không chỉ rút ống thở của anh trai cô, tôi còn đào cả mồ mả của mẹ cô, nghiền xương của bà ta thành tro, cô có tin không?”
Lời nguyền rủa ác độc phát ra từ tai nghe, từng câu từng chữ Tô Kim Thư đều nghe rõ.
Cô cúi đầu cắn môi, gần như muốn cắn chảy cả máu.
Lệ Hữu Tuấn nghe thấy rồi, anh ấy đã nghe thấy cha mình tự nguyền rủa mình một cách ác độc như thế nào.
Bây giờ có phải anh ấy lại có thể giống như vừa rồi, chế giễu mình có một người cha không bằng cầm thú?