Cuộc gọi này có lẽ là do chồng chưa cưới của cô ta gọi đến.
“Xem ra, cô Lê sắp tới sẽ rất bận rộn, có lẽ sẽ không có thời gian đối phó tôi rồi nhỉ, tạm biệt”
Nở ra một nụ cười ngọt ngào, Tô Kim Thư kéo cửa xe ra và bước ra ngoài.
Khi xuống xe, cô vẫn duy trì nụ cười ngọt ngào, vẫy tay với chiếc xe Bentley: “Thượng lộ bình an”
Đợi đến khi chiếc xe Bentley hoàn toàn biến mất, sắc mặt của cô mới hoàn toàn trở lại bình thường Đúng thật là.
Cô nhận thấy kể từ khi cô quen biết với Lệ Hữu Tuấn, bản thân mình giống như đã biến thành một kẻ phá rối Ai cũng muốn bước lên giẫm cô một chân vậy.
Hai ngày sau.
Một bóng người nhỏ sau khi nhìn xung quanh một lượt thì nhanh chóng bước lên xe buýt.
Xe buýt vừa mới lăn bánh Thì cậu nhóc đã lấy điện thoại ra, có vẻ như đang gọi cho ai đó.
Sau khi nói vài câu thì cậu bé liền ngắt máy, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ.
Tô Duy Hưng không biết rằng, có một chiếc xe Lincoln màu đen đang ở sau chiếc xe buýt chưa đầy năm mươi mét.
Lục Anh Khoa từ từ quay cửa sổ xe lên: “Sếp, cậu nhỏ hình như đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giống như đã hẹn với ai vậy”
“Ba ngày nữa, sẽ có kết quả kiểm tra ADN”
Sau khi Lệ Hữu Tuấn vừa dứt lời, trong xe lập tức im lặng hẳn.
Chiếc xe buýt sau khi đi được hơn hai mươi phút thì dừng lại.
Tô Duy Hưng từ chiếc xe buýt nhảy xuống và nhanh chóng bước vào một căn bệnh viện, trông rất thạo đường.
“Sếp, đó không phải là bệnh viện trung †âm Ninh Lâm sao?”
Lệ Hữu Tuấn trầm ngâm một hồi Tô Duy Hưng muốn đi làm xét nghiệm ADN, nhưng cậu bé còn quá nhỏ, những nhân viên y tế đó có thể sẽ không xem lời của cậu bé là thật.
Vì vậy, cậu bé nhất định phải kiếm một người mà bản thân có thể tin tưởng.
Vậy thì chỉ có…
Quả nhiên, khi Lệ Hữu Tuấn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa bệnh viện, thì bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Chú Nhan, đã có kết quả chưa ạ?”
Tô Duy Hưng nhìn lấy Nhan Thế Khải đang ngồi xổm trước mặt mình với đôi mắt long lanh.
Sắc mặt của Nhan Thế Khải có chút khó coi, anh ấy khẽ cau mày, giọng điệu nghiêm trọng: “Kết quả quả thực đã ra rồi. Nhưng trước tiên cháu có thể nói cho chú biết không? Đây rốt cuộc là xét nghiệm ADN của cháu với ai thế?”
Tô Duy Hưng cắn môi, dường như có chút bối rối.
“Duy Hưng, chú biết cháu không giống với những đứa trẻ khác. Cháu từ nhỏ đã rất thông minh, cho nên cháu mới giấu mẹ cháu qua đây, cùng người khác làm xét nghiệm ADN. Nhưng chuyện này không phải là một chuyện nhỏ, cháu nhất định phải nói cho chú biết, người đàn ông này rốt cuộc là ai”
Nhan Thế Khải vẫn luôn rất yêu thương hai đứa bé, đây cũng là lần đầu tiên Tô Duy Hưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của anh ấy.
Sau khi do dự một hồi, Tô Duy Hưng lấy một tấm hình từ trong túi ra.
Nhan Thế Khải nhận lấy tấm hình đó, sau khi anh ấy nhìn rõ người trong tấm hình rốt cuộc là ai thì đột nhiên biến sắc.
Bởi vì tấm hình trong tay anh ấy lại là Lệ Hữu Tuấn!
“Tại sao cháu lại…”
Sau khi Tô Duy Hưng vừa dứt lời, Nhan Thế Khải đột nhiên siết chặt năm đấm lại.
Bản báo cáo giám định trong tay bị anh ấy siết thành một nắm.
Anh ấy thở dài nặng nề, như thể phải đưa ra một quyết định