“Đã như vậy thì tôi sẽ làm cho em hài lòng”
Ngay khi anh vừa nói xong câu nói đó, đột nhiên Tô Kim Thư choáng váng, trời đất quay cuồng, trong một giây tiếp theo liền bị anh bế lên vai.
“Không được, Lệ Hữu Tuấn, anh buông tôi ra”
Lần này, cô thực sự thấy sợ rồi!
Lúc này, rõ ràng là Lệ Hữu Tuấn đã bị chọc giận rồi.
Nếu như ngoan ngoãn theo anh lên tầng, không chết thì cũng phải tàn phế.
“Thả em ra sao? Thả em ra thì làm sao có thể đáp ứng điều kiện của em được?”
Eo cô bị ôm chặt, nắm đấm của cô đấm vào cơ thể người đàn ông thì chỉ như mưa bụi, vốn dĩ cô không có cách nào có thể lay chuyển được anh.
Mãi cho đến khi cô bị ném lên giường.
Sau khi sốt cao xong vẫn còn để lại một số di chứng, khi cô ngã xuống giường, đầu bị đập xuống nên có hơi đau một chút.
Chỉ có điều cô vừa lấy lại tinh thần, cơ thể người đàn ông đã nhích lại gần.
“Lệ Hữu Tuấn, tôi không muốn”
Tô Kim Thư dùng hết sức đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ xinh của cô hiện lên sự giận dữ bừng bừng.
Nhưng trong mắt Lệ Hữu Tuấn thì bộ dạng này của cô lại chính là một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ động lòng người.
“Không muốn sao? Chắc chắn chứ?”
“Tôi không muốn! Hôm nay tôi đến đây là để để nói rõ ràng mọi chuyện với anh, anh không được phép đụng vào tôi.”
“Em tùy ý gửi tin nhắn cho tôi rồi lại tự mình bỏ rơi tôi. Em còn cần nói rõ điều gì nữa chứ?”
Tô Kim Thư rối rít: “Thực sự là tôi đến đây để thương lượng với anh, anh đừng làm như vậy..
“Đừng như vậy là như thế nào? Tôi sống hơn hai mươi năm nay, em là người phụ nữ đầu tiên dám nói không với tôi. Bị một cô gái bỏ rơi, tôi cảm thấy cực kỳ mất mặt, cho nên tôi nhất định phải làm cái gì đó để trút giận.”
“Lệ Hữu Tuấn, rõ ràng là Lê Duyệt Tư đã khiêu khích tôi trước. Nếu cô ấy không nói rằng tôi đang hám tiền của anh, được anh bao nuôi, Lâm An Nguyên cũng sẽ không tranh cãi với bọn họ, càng sẽ không không cẩn thận mà lỡ đẩy cô ấy một cái. Anh đã không hiểu rõ mọi chuyện, lại còn vơ đũa cả nắm, anh muốn báo cảnh sát là cậu ấy cố ý giết người, anh còn bảo tôi phải làm sao bây giờ? Anh đã đau lòng vì Lê Duyệt Tư như vậy thì hãy tránh xa tôi một chút đi. Không phải như thế thì tất cả mọi người đều vui vẻ sao? “
Tô Kim Thư càng nói càng cảm thấy oan ức, đôi mắt của cô cũng không kìm nén được mà đỏ hoe lên: Tôi không phải là con gái nhà quyền quý.
nổi tiếng, xuất thân cũng không có gì đặc biệt, tôi không có cái gì cả. Tôi chỉ có một người anh đang ốm bệnh và hai đứa con nhỏ. Nếu như có thể, tôi thà không bao giờ bị cuốn vào cái vòng xoáy chết tiệt này của mấy người, a..”
Đôi môi cô bị anh hôn tới tấp.
Tô Kim Thư liều mạng giấy dụa.
Lệ Hữu Tuấn cũng theo động tác của cô trên giường, lăn lộn qua lại Khi nụ hôn kết thúc, Tô Kim Thư đã hoàn toàn kiệt sức và chỉ có thể ngoan ngoãn bị anh áp bức.
“Tỉnh táo lại rồi sao?”
Tô Kim Thư tức giận: “Không thể tỉnh táo được.”
“Vậy làm lại một lần nữa.”
Lần này, anh rất nhẹ nhàng, dịu dàng dụ dỗ cô theo kịp nhịp điệu của chính mình.
Tô Kim Thư như bị anh dẫn vào trong sương mù, không biết đêm tối ra sao.
Khi Lệ Hữu Tuấn vừa buông cô ra, cô đã hoảng sợ che miệng lại, đề phòng nhìn chăm chăm vào anh.
“Tỉnh táo chưa?”
Cuối cùng, Tô Kim Thư vẫn phải chịu khuất phục dưới dục vọng của anh và oan ức gật đầu lia lịa.
*Bây giờ em đã tỉnh táo rồi thì sau đó cẩn thận nghe tôi nói, không được phép cãi lại, có hiểu không?”
Giọng của Lệ Hữu Tuấn rất thấp và hết sức êm tai.
Tô Kim Thư lại gật đầu một lần nữa.
“Nhà họ Lệ và nhà họ Lê đã có quan hệ thân thiết suốt nhiều đời. Từ nhỏ, tôi và Lê Duyệt Tư đã lớn lên cùng nhau. Cô ấy có chuyện gì cũng cầu cứu tôi. Xét cả tình và lý thì tôi có nên giúp không?”
Tô Kim Thư im lặng một lúc, vẫn thấy cực kỳ thấu tình đạt lý nên g “Lâm An Nguyên là em trai của Lâm Thúy Vân, và Lâm Thúy Vân lại là bạn thân nhất của em. Nếu như ngay từ đầu, người đến để giải quyết chuyện này là Lục Mặc Thâm, em nghĩ