Hầu hết đàn ông có thể tới được Diệp Sắc này đều sẽ có một chút hiểu bị Bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra tấm thẻ kim cương đen mà Tô Kim Thư đặt ở trên bàn.
Đó là thẻ được phát hành trực tiếp bởi ngân hàng Thụy An, có giới hạn trên toàn cầu, hơn nữa nó còn có thể chỉ tiêu vô hạn.
Bọn họ hoàn toàn không cần phải lo lắng việc chủ thẻ có khả năng thanh toán hay không.
Dù sao người có tư cách giữ tấm thẻ này đều có giá trị tài sản trên nghìn tỷ.
Bây giờ đám đàn ông trong quán bar khi nhìn thấy cảnh này ngay lập tức bắt đầu ồn ào vì dường như bọn họ đã nhận ra hôm nay mình gặp phải một người giàu có.
“Chúng ta chỉ cần liếc mắt một cái là có chín trăm triệu, chuyện này đúng là quá lời.”
“Đúng vậy! Chạy nhanh qua nắm tay kéo người xuống. “Đã tới nơi này còn không phải là vì bán thân sao, còn giả bộ thanh cao làm gì?”
“Chúng ta chỉ nhìn một cái, nhìn chút thôi thì cô ta cũng không chịu thiệt thòi gì! Liếc nhìn một cái là có chín trăm triệu. Đối mặt với dâm ngôn uế ngữ của những người đó, Tô Bích Xuân không khỏi tức giận tới phát run.
Cơ thể của cô sao có thể tùy tiện để những đồ bỏ đi này nhìn thấy.
Cho dù thật sự có phải như vậy đi chăng nữa thì cũng phải là con cháu nhà giàu mới được quyền nhìn thấy.
Tô Bích Xuân liều chết trừng mắt nhìn Tô Kim Thư, thiếu chút nữa là cô ta đã tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tâm mắt độc ác của cô ta dừng lại ở tấm thẻ kim cương đen bên cạnh Tô Kim Thư.
Dựa vào đâu chứ?
Rõ ràng cả hai người đều là con gái của Tô Văn Tâm.
Vì sao con nhỏ đê tiện Tô Kim Thư kia có mẹ sinh nhưng không có mẹ nuôi dưỡng lại có thể tiếp cận được Lệ Hữu Tuấn?
Còn chính bản thân mình thì sao?
Bản thân mình bị Lệ Hữu Tuấn đưa tới đây.
Dựa vào việc bán đi thân thể của mình mới có thể đổi lấy những chiếc túi và quần áo hàng hiệu.
Tại sao thế giới này lại không công bằng như vậy?
Nếu lúc trước không phải vì con nhỏ đê tiện Tô Kim Thư này nói xấu mình ở trước mặt Lệ Hữu Tuấn thì người tối qua sánh vai tới hội đấu giá cùng anh chính là mình.
Tất cả đều là nhờ Tô Kim Thư!
Tất cả đều là lỗi của cô ta.
Dưới cơn nóng giận, Tô Bích Xuân giật micro trên tay D.J.
“Dùng tiền bao nuôi của đàn ông tới nhục nhã tôi, cô nghĩ mình cao thượng lắm sao?”
Cô ta lạnh lùng nhìn chăm chằm Tô Kim Thư.
“Cô cũng dựa vào cơ thể mới có thể đổi lấy tiền viện phí cho anh trai của mình, hầu hạ một người có khác gì hầu hạ một đám đâu?”
Sau khi Tô Kim Thư nghe thấy những lời nói này thì cô bất giác ngồi thẳng dậy.
Dưới tác động của cồn, động tác này và biểu cảm của cô đều đầy vẻ mê hoặc, đa tình.
Lúc nãy Tô Bích Xuân chỉ dùng cơ thể của mình gợi lên ham muốn của đàn ông.
Nhưng hiện tại người phụ nữ trước mặt này lại tựa như một tiên nữ, vừa ngây thơ vừa quyến rũ chết người Từng hành động của cô đều có thể gợi lên tham vọng chinh phục và chiếm giữ của đàn ông.
Dù sao việc nhìn thấy cơ thể của một người phụ nữ cũng không bãng việc xé mở quần áo rồi từ từ tìm tòi nghiên cứu.
Nếu hai người phụ nữ này đứng cạnh nhau.
Ai hấp dẫn hơn ai không cần cũng nói cũng biết.
Sau khi hoàn thành công việc một cách thuận lợi, lúc anh chuẩn bị xoay người rời đi thì ánh mắt lại vô tình lướt qua một bóng dáng xinh đẹp. Các bạn vào trang nguồn trên hình để chúng mình ra chương mới nhiều hơn nhé.
Tổng giám đốc La cũng nhìn theo ánh mắt của Lục Mặc Thâm dừng lại ở trên vũ đài dưới lâu Khi nhìn thấy vị trí dưới ánh đèn là một vũ công trang điểm đậm tươi mát, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ còn lại mỗi cái quần lót.
Tổng giám đốc La quay lại: “Cậu Lục, cậu để ý người phụ nữ đó à? Cậu có muốn tôi giúp cậu sắp xếp một chút hay không?”
Ánh mặt Lục Mặc Thâm thần bí lóe lên nhìn Tô Kim Thư.
Giúp anh ta sắp xếp với người phụ nữ của