“Nếu đã nói như vậy, vậy thì cô đi theo chúng tôi một chuyến. Bác sĩ ở phòng cấp cứu muốn hỏi cô một vài vấn đề về tình hình ở hiện trường”
Nói xong, nhân viên cứu hộ kia phân tích một chút rồi kéo Tô Kim Thư lên xe cấp cứu.
Hơn mười phút sau, Liêu Minh Hoa được đưa đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ một chút, xác định là bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật ngay lập tức.
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một bác sĩ đeo khẩu trang bước ra: “Nếu muốn tiến hành phẫu thuật, phải có người bảo hộ ký tên?
Tô Kim Thư do dự một chút: “Tôi đã dùng điện thoại của cô ấy để gọi cho người nhà đến, nhưng không ai nghe cả”
Không chỉ có như vậy, khi cô liên lạc cho bố mẹ Liễu Minh Hoa, nói sơ qua tình hình, bố cô ta lại chửi ầm lên, nói là cô ta chết ở bên ngoài cũng được, tuyệt đối không cần cứu cô ta.
“Nhưng nếu như không có người ký tên, sẽ không được tiến hành mổ, nhưng vẫn phải trả tiền thuốc men.”
Bác sĩ nhìn chăm chăm Tô Kim Thư mà nói từng chữ rõ ràng.
“Bây giờ cô ta đã ngất đi rồi, thật sự nếu không được mổ, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Tô Kim Thư do dự một lát: “Thế này đi, không thì để tôi ký tên cũng được, tiền thuốc thì tôi cứ trả trước đã.”
Trong tài khoản của Liễu Minh Hoa không còn nhiều tiền, vừa rồi cô đi làm thủ tục đã nhìn thấy.
Bác sĩ nhìn cô một cái: “Quan hệ của hai người cũng được đấy”
Tô Kim Thư đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy đèn trong phòng đã sáng, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Dù sao thì cũng là một mạng người Cho dù cô có chút nghỉ ngờ đối với Liễu Minh Hoa, cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Bởi vì cô là bác sĩ, cô biết nếu như viêm ruột thừa cấp tính không được xử lý kịp thời, ra có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nửa giờ sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt.
Liễu Minh Hoa được đẩy ra.
Tô Kim Thư đi tới: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”
“Chỉ là một phẫu thuật nhỏ, cô ta nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn thôi”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tô Kim Thư quay đầu nhìn qua, Liễu Minh Hoa bây giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.
“Chỉ là làm sao lại có thể bị viêm ruột thừa cấp tính được cơ chứ”
Bác sĩ nhíu mày: “Uống nhiều rượu như vậy, bị viêm ruột thừa vẫn còn nhẹ đấy”
Là bởi vì uống nhiều rượu mà bị sao.
Tô Kim Thư nhíu mày: Theo lý mà nói, với hiểu biết của Liễu Minh Hoa về rượu mà nói, chắc hẳn cô ta không nên uống mới đúng, dù sao thì cô ta cũng học y.
Liễu Minh Hoa cần phải phải nãm viện trong ba ngày để theo dõi tình hình.
Tô Kim Thư thay cô ta đi thu xếp các thủ tục, thì điện thoại vang lên.
Là Lâm Thúy Vân gọi.
Tô Kim Thư ra khỏi phòng, ấn vào nút nghe.
Chỉ là cô chưa kịp mở miệng nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói yếu ớt của Lâm Thúy Vân.
“Kim Thự, cứu…”
Tô Kim Thư bị dọa cho đứng hình, mặt cô bỗng chốc thay đổi, hoảng sợ mở miệng: “Thúy Vân, làm sao vậy? Cậu đừng làm mình sợ”
“Mình đến tháng…”
Lâm Thúy Vân và cô có cùng một cái tật xấu đó là bị đau bụng khi đến tháng, cái này Tô Kim Thư hiểu rõ.
Hơn nữa với mức độ của cô ấy, thậm chí còn hơn mình.
Mỗi lần đến tháng là giống như chết đi sống lại, chỉ năm trên giường không thể động đậy được, chỉ có thể dùng thuốc giảm đau mới có thể đỡ được.
“Bây giờ cậu đang ở cùng ai?”
“Mình, mình đang ở cầu thang trong trường học, mẹ nó… Vốn là muốn xin phép nghỉ, kết quả lại là giờ học của Lục Mặc Thâm, căn bản là không cho mình xin phép nghỉ…”
Âm thanh của Lâm Thúy Vân càng lúc càng bé.
Tô Kim Thư vội vàng nói: “Cậu ở đó chờ mình, mười phút sau mình sẽ đến đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư đi vào phòng bệnh dặn dò y tá kia,