“Bác sĩ Trần!” Lúc này, Hoa Quốc Đống nói thêm: “Trở về nói với giám đốc Khang các ông rằng sư phụ Diệp Lâm của tôi chính là thần y, là dược vương hiện nay. Đan dược do anh ấy luyện chế, thế nào cũng sẽ lưu thông trên thị trường, để người ta có thể mua bán. Hi vọng bệnh viện trung ương các ông tự giải quyết cho. tốt, đừng cản trở khắp nơi nữa. Nếu không thì phủ Thuận Thiên chúng tôi sẽ ra tay giải quyết!”
Nghe vậy, bác sĩ Trần giật mình. Tuy rằng ông ta không hiểu Hoa Quốc Đống có ý gì, nhưng mà kể từ hôm nay, khi đan dược của Diệp Lâm hoàn toàn chữa khỏi vết thương cho Hoa Quân Dương, vậy thì sau này, phủ Thuận Thiên sẽ trở thành chỗ dựa vô hình cho Diệp Lâm.
Nếu bệnh viện trung ương muốn hại cậu ta, hoặc muốn lấy thứ gì đó từ trên người cậu ta, thì sẽ phải tốn rất nhiều công sức.
Điều khó tin hơn nữa là, ngay giờ này phút này ngày này, không chỉ có phủ Thuận Thiên, mà lễ bộ trong sáu bộ và toàn bộ hoàng thất đều đang đứng về phía
Diệp Lâm.
Bây giờ bệnh viện trung ương muốn động đến Diệp Lâm hả? Nói bao giờ cũng dễ hơn làm hết!
“Tạm biệt!” Bác sĩ Trần hơi khựng lại, không tiếp tục ở lại nữa mà chào đi về. Cùng lúc đó, tại nhà họ Bàng.
“Đây là thuốc thần có thể chữa khỏi bệnh của vợ Hàn chiến thần Thanh Châu đấy hả?” Cha của Bàng Văn Hiên nhìn kỹ viên đan dược rồi hỏi.
Ông Bàng có nghe đồng nghiệp trong viện kiểm sát nói là Hàn chiến thần bí mật vào kinh để chữa bệnh cho vợ mình, kết quả là toàn bộ bệnh viện trung ương đều không chữa khỏi, cuối cùng lại bị một viên đan dược thần bí chữa khỏi.
Sau nhiều lần hỏi thăm, Hàn chiến thần mới biết được đan dược do Diệp Lâm luyện chế.
Chuyện này không được lan truyền ra ngoài.
Một là vì bên phía Hàn chiến thần giữ bí mật, không muốn để cho nhiều người biết ông ta đang ở Yến Kinh và vợ ông ta mắc bệnh nặng.
Hai là vì chuyện này khiến cho bệnh viện trung ương bị mất mặt, tất nhiên là bọn họ sẽ không tuyên truyền ra ngoài, thậm chí còn vội vàng muốn mua đơn thuốc trên tay Diệp Lâm, đáng tiếc là bị từ chối.
Sau khi biết chuyện này,