“Tôi chỉ là tò mò thôi.” Diệp Lâm nói thẳng: ‘Vi sao lúc nãy tôi gọi vài chiếc taxi, cứ vừa nói muốn đi nhà họ Trương là bọn họ đều sợ hãi bỏ chạy?”
“Cái gì? Các người muốn đi nhà họ Trương hả?” Bác tài giật mình hỏi: “Các người không muốn sống nữa hả?”
Nghe vậy, cả ba người đều sửng sốt.
Nhà họ Trương không phải đầm rồng hang hổ, sao còn dính dáng đến sống chết nữa vậy?
“Ý anh là sao?” Diệp Lâm tò mò hỏi: “Đi nhà họ Trương, nhiều lắm là không cho chúng tôi đi vào, chứ chẳng lẽ còn muốn mạng chúng tôi nữa?”
“Haizz, các người quả nhiên là người vùng ngoài!” Bác tài lắc đầu, muốn nói lại thôi.
“Tôi chính là người địa phương.” Hoàng Tiềm nói: “Nhưng sao tôi không biết nhà họ Trương có chỗ nào đáng sợ?”
“Vậy là anh ở cũng như không ở rồi.” Bác tài lắc đầu.
Bác tài vào nam ra bắc, nghe được rất nhiều tin tức.
Diệp Lâm cũng cảm thấy loại người như bác tài có thể cảm nhận được nguy hiểm mà loại
người như Hoàng Tiềm không thể cảm nhận được.
Vậy nên Diệp Lâm lại lấy ra tờ một trăm đô, cười nói: “Anh cứ lái xe đi, chúng ta trò chuyện linh tinh thôi, không phải bảo anh đưa bọn tôi đi nhà họ Trương, đừng căng thẳng.”
Nhờ tác dụng của tiền tài, sắc mặt bác tài dễ nhìn hơn một chút.
Anh ta đạp ga, tiếp tục chạy xe, còn không quên lấm bấm: “Dù các anh bảo tôi đưa đi thì tôi cũng không dám đưa đi.”
“Cho anh một nghìn tệ, anh có đi hay không?” Hoa Quốc Đống cười hỏi.
“Không đi!” Bác tài không chút do dự mà từ chối.
“Mười nghìn tệ thì sao?” Hoa Quốc Đổng lại nói.
Mười nghìn tệ tương đương với doanh thu một tháng của tài xế bình thường.
Lần này, bác tài hơi do dự, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn lắc đầu, kiên quyết nói: “Không đi! Bao nhiêu tiền cũng không đi! Tôi sợ có mạng đi lại không có mạng về để tiêu tiền!”
Diệp Lâm tò mò hỏi: “Rốt cuộc nhà họ Trương có cái gì mà khiến cho các anh sợ đến mức như vậy?”
“Haizz, các anh đừng hỏi nữa.” Bác tài thở dài, vẻ mặt sợ hãi: “Tóm lại là các anh cũng đừng đi.”
Lúc này, Diệp Lâm lại móc ra tờ một trăm đô, sau đó cười cười, dứt khoát gom đủ một nghìn đô xòe ra trước mặt bác tài.
“Nói thử xem!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Mắt Mù
3. Phu Quân Của Ta Có Hai Sợi Dây Duyên Phận
4. Kết Hôn 8 Năm, Trên Đầu Tôi Là "Thảo Nguyên Xanh Mướt"
=====================================
“Nói hết những chuyện anh biết về nhà họ Trương, số tiền này sẽ là của anh!”
“Chúng tôi mới đến đây, chỉ tò mò thôi chứ không có ý gì khác, cũng sẽ không nói với người khác những gì anh nói.”
Nhìn một nghìn đô, bác tài do dự vài giây, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng cắn răng một cái, quay đầu xe, chạy tới một khu phố ít người, thả chậm tốc độ lại, từ từ nói ra tình hình thực tế.
“Hiện giờ không thể đi nhà họ Trương được! Bên kia quỷ dị lắm!”
“Vốn dĩ người không liên quan không được phép đến gần dinh thự nhà họ Trương. Xung quanh dinh thự đều có người hầu và thị vệ tuần tra. Nếu lỡ đi nhầm vào thế nào cũng bị mắng một trận, có khi còn bị đánh tơi tả.”
“Có điều, sau này nhà họ Trương trở thành vùng cấm. Cứ hễ là xe hoặc người đi gần đó đều
bị mất tích một cách bí ấn.”
“Chỉ