Cái gì?
Người thì có thế mang đi, nhưng mạng thì phải giữ lại?
Vậy chẳng phải là bảo bọn họ mang một thi thể đi về hay sao?
Chắc Diệp Lâm là người đầu tiên dám nói năng như thế với cổ võ giả!
Nghe vậy, mọi người ở hiện trường đều rất hoảng hốt.
“Có khi nào anh ta điên rồi không? Dám nói năng như thế với cổ võ giả núi Trường Bạch?”
“Chẳng lẽ anh ta không biết cố võ giả mang ý nghĩa gì hả? cổ võ không thể chịu nhục! Đừng nói anh ta chỉ là người thường, cho dù là thống đổc phủ Phụng Thiên còn ở đây thì cũng không dám làm càn với cố võ như thế!”
“Ha ha, anh ta cho rằng đánh thắng được Tọa Sơn Điêu là có tư cách lên mặt với cổ võ giả? Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Mọi người đều cảm thấy tiếc nuối trước sự kiêu ngạo và vô tri của Diệp Lâm.
Vốn dĩ đánh thắng Tọa Sơn Điêu đã là được cả danh lẫn lợi rồi, cần gì phải gây chuyện với cố võ giả chứ?
Chẳng phải là tự tìm điều không vui cho mình hay sao?
“Long Vương, thôi bỏ đi!” Hoàng Tiềm vội vàng lên tiếng ngăn cản, sợ Diệp Lâm nói ra gì đó khó nghe hơn, rồi chọc giận cố võ giả núi Trường Bạch, vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.
“Đúng vậy, sư phụ.” Hoa Quốc Đống nuốt nước bọt, nói: “Đế bọn họ dẫn người đi đi. Dù sao lần này chúng ta tới đây là để tính sổ với nhà họ Trương, lại nói chúng ta và Tọa Sơn Điêu không có ân oán gì cả.”
Lúc này, ngay cả Hàn Anh cũng đi lên hòa giải: “Hành động diệt cướp dừng ở đây. Diệp tiên sinh, chúng ta thu tay lại đi, nế mặt vị cố võ giả này một lần.”
Hàn Anh biết nếu tiếp tục tranh cãi thì bên chịu thiệt sẽ là bọn họ.
Người bình thường có tư cách gì để nói đạo lý với cổ võ giả?
“Thức thời mới là thông minh. Thôi bỏ đi!” Đoạn Tử Du cũng nói.
Thấy vậy, Tọa Sơn Điêu cười lạnh thành tiếng: “Nhãi ranh, mày dám không nế mặt cổ võ giả núi Trường Bạch, đúng là tìm chết!”
“Tao đứng ở ngay đây, xem mày có dám động đến tao không?”
Tọa Sơn Điêu chống nạnh, đứng ở một bên phía