Hứa Tề Tư trở lại bàn máy tính, một lần nữa đeo tai nghe lên.
Tuy ràng nhạc nền BGM đã át đi tiếng đàn, nhưng trong suy nghĩ có Nguyễn Ôn Tịch đang ở kế bên thì Hứa Tề Tư yên tâm hơn.
Sau khi điều chỉnh trạng thái quay trở lại livestream, Hứa Tề Tư nhìn thoáng qua khung chat thấy Ôn Mộng Một Hồi có gửi tin nhắn đến.
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Sao rồi? Có đỡ sợ hơn chút nào không?
Hứa Tề Tư không nhịn được khẽ cười, tra lời tin nhắn của Ôn Mộng.
[Kênh chat riêng] [744]: Tốt hơn nhiều rồi! Tôi tin là tôi có thể chơi tiếp.
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Ừm.
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Có tôi cùng cậu.
[Kênh chat riêng] [744]: *ngưỡng mộ*
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: *xoa đầu*
Sau khi trò chuyện với Ôn Mộng xong, Hứa Tề Tư mới sực nhớ ra cậu còn đang livestream, vội vàng vào xem khu bình luận.
Chuyện vừa rồi coi như là sự cố khi livestream, nhưng khu bình luận chỉ có những lời cỗ vũ hoặc an ủi chứ không có phản ứng quá khích nào.
[Thất Thất đừng sợ! Còn có tụi tui bên cậu]
[Tuy tui cũng sợ, nhưng chúng ta cùng trò chuyện với nhau thì sẽ không sợ nữa hihihi]
[Tuy Thất Thất bị dọa nhưng lại đáng yêu quá đi, phải nói như thế nào đây....]
[Tui muốn ôm Thất Thất rồi dỗ bé ngoan, đừng sợ a...]
[Muốn ôm +1]
[Ôn Mộng: Muốn ôm Thất Thất à? Có hỏi qua ý kiến của tôi chưa?]
[......]
[Không thể không nói, Ôn Mộng lão đại lúc nào cũng đáng tin cậy!]
[Tuy chúng ta luôn bảo là tình phụ tử nhưng sao tui thấy ghép CP lại càng thơm hơn.....]
[Ôn Mông lão đại chắc chắn là bạn trai tiêu chuẩn!]
[Nếu thật sự là CP vậy thì ngọt chết tui!!!]
[......]
[Ê mà tui thấy càng mở cửa thì mới càng đáng sợ hơn không phải sao? Chẳng biết lúc nào sau lưng đột nhiên có thứ gì đó....]
[Tui có một suy đoán.....Kế bên là phòng của bạn cùng phòng với Thất Thất.
Không lẽ vì lý do đó nên mới không sợ nữa?]
[Không! Tuyệt đối không có khả năng!]
[Lặng lẽ suy ngẫm.....]
[....]
Giữa những bình luận an ủi, fan CP của Hứa Tề Tư x Ôn Mộng và fan CP Hứa Tề Tư x bạn cùng phòng âm thầm vẫy cờ, không chửi nhau cũng không chọc nhau, tự mỗi bên âm thầm bảo vệ CP của mình.
Đương nhiên không thiếu chính là thành phần vào hóng chuyện, hoặc đơn giản là quan tâm đến Cốt Truyện mà thôi.
Nói tóm lại, buổi livestream hôm nay khá náo nhiệt.
Hứa Tề Tư nhìn bình luận cũng chỉ bất đắc dĩ mà cười, cậu không hề lên tiếng mà để các fan tự nói rồi tự quên.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến Ôn Mộng Một Hồi và Nguyễn Ôn Tịch thì cứ để mọi người thảo luận, dù sao cũng không mất mát gì, có khi cậu lên tiếng sẽ gây phản tác dụng mà khiến mọi chuyện đi xa hơn.
Nhưng nhờ có khu bình luận nên tâm trạng Hứa Tề Tư tốt hơn rất nhiều, cậu cùng Ôn Mộng Một Hồi tiếp tục theo dõi Cốt Truyện.
Theo Cốt Truyện, nhân vật của Ôn Mộng Một Hồi cầm đầu lâu kiểm tra xong liền thả về chỗ cũ, tiếp tục cùng nhân vật Hứa Tề Tư đi vào sâu bên trong thôn.
Nhân vật Hứa Tề Tư khá sợ hãi, dọc đường không ngừng liếng thoắng tựa như làm vậy sẽ khiến mình đỡ sợ hơn một chút.
Nhân vật Ôn Mộng Một Hồi cũng khá săn sóc mà thường xuyên đáp lại, để tránh nhân vật Hứa Tề Tư suy nghĩ lung tung rồi tự mình dọa mình.
Hai người cứ như vậy đi tới giữa của thôn, xác định nơi này hoàn toàn không có người sống, quả thật là một thôn bị bỏ hoang.
Mà chỗ hai người đang đứng có một gian miếu và một cái đài hiến tế.
Xung quanh đài hiến tế có vài cái đầu lâu khô, ngoài ra còn có hình nộm giấy bé trai, bé gái mặc quần áo người hầu trông rất quỷ dị.
Hứa Tề Tư có hơi sợ, cậu gửi cho Ôn Mộng một tin nhắn.
[Kênh chat riêng] [744]: Ôn Mộng, cậu có cảm thấy......đài hiến tế này rất kỳ quái không....
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Đúng thật là rất kỳ quái.
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Bên tôi được hệ thống thông báo là có thể vào bên trong nhìn xem, cậu có muốn vào cùng không?
[Kênh chat riêng] [744]: Muốn! Muốn! Rất là muốn!
[Kênh chat riêng] [744]: Tui không muốn chờ một mình đâu.....*ủy khuất*
[Kênh chat riêng] [Ôn Mộng Một Hồi]: Được, vậy chúng ta cùng vào *sờ đầu*
Sau khi thảo luận xong, Hứa Tề Tư liền thao tác nhân vật chạy theo Ôn Mộng vào bên trong miếu.
Cái miếu này nhìn bên ngoài có vẻ đã bị bỏ hoang đã lâu, bên trong dính đầy mạng nhện lẫn tro bụi.
Hai người thao tác nhân vật đi một vòng trong miếu, sau đó nhân vật của Ôn Mộng phát hiện trong góc có một cái rương, mở ra thì phát hiện một quyển sách.
Nhân vật Hứa Tề Tư mở quyển sách ra, đọc sơ thì phát hiện bên trong đó ghi lại truyền thống hiến tế của thôn này.
Thôn này có một tập tục hiến tế kỳ lạ, cứ mỗi năm sẽ lựa chọn một thiếu nữ vừa tròn hai mươi dâng làm tế phẩm.
Người bị chọn sẽ bị thiêu sống ngay trên tế đài.
Trong sách không hề đề cập đến nguyên nhân và nguồn gốc của tập tục, chỉ có ghi lại lịch sử từng năm hiến tế.
Vài trang cuối sách chính là lần hiến tế cuối cùng.
Người thiếu nữ lúc ấy không phải là cô gái yếu đuối mặc người xâu xé, lại còn ở bên ngoài học võ từ nhỏ.
Năm hai mươi tuổi, cô nàng bị cha mẹ gọi về thôn.
Sau khi biết mình bị chọn làm tế phẩm, khoảnh khắc ngay trên tế đàn, cô đã vùng vẫy trong tuyệt vọng, huyết tẩy toàn bộ thôn làng.
Nhân vật Ôn Mộng bổ sung rằng thực ra có người lấy danh nghĩa hiến tế nhưng lại âm thầm nhốt những thiếu nữ hai mươi dưới tầng hầm.
Những thiếu nữ ấy không phải là người bị thiêu, mà sau khi hôn mê sẽ bị đem nhốt ở dưới tầng hầm.
Chuyện sau đó đương nhiên sẽ bị cái tên kia muốn làm gì thì làm, không cần nói cũng có thể biết.
Sau khi tên đó và những người liên quan đến hắn bị giết, những người còn sót lại trong thôn cũng nhanh chóng chạy khỏi nơi này, dần dà cái thôn này liền trở thành thôn hoang.
Hứa Tề Tư xem xong câu chuyện, tức giận mắng: "Tên khốn kiếp, thật xứng đáng bị diệt môn."
[Tuy có hơi tàn nhẫn nhưng lần này tui ủng hộ]
[Loại cặn bã này đáng bị giết!]
[May mà cô gái cuối cùng có võ nên mới có thể thoát nạn!]
[Không biết cô gái đó có xuất hiện trong cốt truyện tiếp theo không?]
[《 Mộng Giang Hồ》 sẽ không tự dưng thêm một cốt truyện mà không có lý do, nói không chừng sau này