Lâm Ngọc Ngân và những người khác lên tinh thần ngay lập tức.
Căng thẳng là không thể tránh khỏi!
Tuy nhiên, điều mà nhóm người Lâm Ngọc Ngân không ngờ là tốp người đầu tiên đến lại là nhà họ Lâm.
Ba chiếc xe ô tô dừng ở bãi đậu xe ngay cổng công ty.
Ba chiếc xe mà chiếm sáu chỗ đậu. Nhà họ Lâm do Lâm Danh Sơn và Lâm Tú Minh đứng đầu bước ra khỏi xe một cách đầy kiêu hãnh.
Với tư cách là phó giám đốc của công ty, Lâm Thanh An đã tiến lên chào đón ngay khi nhìn thấy một chiếc xe hơi chạy tới.
Nhưng khi nhìn thấy người xuống xe là Lâm Danh Sơn, nụ cười trên mặt ông lập tức biến mất.
“Tại sao lại là các anh?” Sự sỉ nhục mà ông phải chịu ở tập đoàn Hiển Lâm lần đó, cho dù có xuống mồ, Lâm Danh Sơn cũng không bao giờ quên.
Nút thắt giữa ông ấy và tập đoàn Hiển Lâm, vĩnh viễn không bao giờ nghĩ đến việc tháo ra.
“Tất nhiên là do tổng giám đốc của các người mời chúng tôi đến.”
“Sao thế, không chào đón chúng tôi sao?”
Trước mặt người lớn trong nhà như Lâm Thanh An, Lâm Tú Minh không có chút tôn trọng nào.
Cô ta nhìn xung quanh, nhìn bãi đậu xe trống trơn, lại nhìn vài người nhốn nháo bên trong, mỉm cười.
“Chẳng lẽ chúng cháu là người đến sớm nhất sao, ông xem, cũng sắp 10 giờ rồi.”
“Cháu cứ nghĩ sẽ có rất nhiều người đến dự khai trương tập đoàn Ngọc Thanh của các ông chứ, sao lại chẳng có ai thế này?”
“Ha ha, quá mất mặt rồi.”
Lâm Tú Minh kì quái một trận, khiến cho sắc mặt của Lâm Thanh An sa sầm.
Lúc này, Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng cũng đi qua đây.
Lâm Ngọc Ngân chưa kịp nói thì Lâm Tú Minh đã hét lên.
“Lâm Ngọc Ngân, bây giờ không hổ là bà chủ rồi nha.”
“Chị xem, chị có giá quá chừng, người lớn nhà họ Lâm chúng ta ai cũng đến, vậy mà chị lại để cấp dưới ra chào đón.”
“Sau đó chị mới đích thân đến, chậc chậc chậc… Nhìn sự phô trương này của chị mà xem, e rằng những lãnh đạo lớn trong thành phố không thể so sánh với chị!”
Sắc mặt của Trần