Lâm Tú Minh hừ một tiếng, nói: “Có ý gì đâu ông Tư, chúng cháu có nhã ý đến chúc mừng, sao ông lại nói thế?”
“Gửi chuông là vì ngày xưa lúc bà chủ lớn còn ở công ty chúng cháu, thường xuyên đi làm trễ.”
“Chúng cháu chỉ muốn nhắc nhở chị ấy có ý thức về thời gian, có sai gì không?”
Nói xong, Lâm Tú Minh quay sang nhìn Lâm Ngọc Ngân và nói: “Sao vậy, đây là quà mà ông nội và chúng tôi đã cùng nhau lựa đấy, không thích hả?”
Lâm Ngọc Ngân im lặng, không biết trả lời như thế nào.
Trần Hùng ở bên lại nở nụ cười: “Thích, đương nhiên thích.”
“Mọi người nhìn mà xem, khách khí quá rồi, mọi người tặng cái chuông này, chúng tôi nhất định sẽ cúng bái nó như cúng bái tổ tiên.”
Nói xong, Trần Hùng quay sang nhìn hai nhân viên bảo vệ phụ trách nhận quà đang đứng bên cạnh, nói: “Mau đưa chiếc đồng hồ quả lắc này đến khu quà tặng. Nhớ phải đặt ở phía trước, vị trí dễ thấy nhất ấy!”
“Đây là ý tốt của nhà họ Lâm, đừng phụ lòng.”
Hai nhân viên bảo vệ cũng vội vàng làm theo, nhưng nhóm người nhà họ Lâm của Lâm Tú Minh lại có chút nghi ngờ.
Ăn mày như thế mà sao vui dữ vậy?
Không hợp lý chút nào, anh ta nên tức giận giống như Lâm Ngọc An và những người khác mới đúng chứ?
“Ông, bác cả, bác hai, cô nhỏ, mau vào trong ngồi.”
Mặc dù Lâm Ngọc Ngân biết đám người Lâm Tú Minh là cố ý đến gây chuyện, nhưng cô không thể nổi điên, đành phải tươi cười chào đón những người này.
Người nhà họ Lâm ngạo nghễ bước vào sảnh tiệc, giễu cợt, mỉa mai chỉ trỏ xung quanh.
Lúc này, Lâm Thanh Dũng và Lưu Ánh Nguyệt mới đụng phải đám người này, bầu không khí có vẻ hơi khó xử.
“Cha.”
“Anh cả, anh hai, em gái.”
Lâm Thanh Dũng bước tới chào hỏi và chủ động đưa điếu thuốc.
Tuy nhiên, không người nhà họ Lâm nào nhận lấy điếu thuốc trên tay ông, Lâm Danh Sơn thậm chí còn hừ lạnh, quay người bỏ đi.
“Chú ba, điếu thuốc của chú nên thu lại đi thôi.”
“Chúng tôi hút không nổi đâu.”