- lý Do thật cường đại!Lý Chính giống như nhận thức lại Tần Lâm Quân!- Ta có thể rời khỏi Yến Dương phủ!Tần Lâm Quân nhìn Lý Chính một chút, lập tức mở miệng.- Hả?Lý Chính kinh ngạc nhìn nàng, rời khỏi Yến Dương phủ?- Yêu cầu của cô là cái gì!Lý Chính nhìn ánh mắt Tần Lâm Quân hỏi.- Cao thủ như Lôi lão, Biên Dương quận bên kia có ba người!- Lúc cần thiết, trợ giúp ta đều lưu bọn hắn lại nơi này.
Cao thủ như vậy, ba đại thế gia cũng không nhiều, chết một người đã đủ để bọn họ đau lòng!Tần Lâm Quân thốt ra lời nói sắc bén.- Còn có điều kiện gì?!Lý Chính tiếp tục hỏi, bởi vì hắn biết những thứ này còn chưa đủ!- Nam Dương quận cùng Biên Dương quận đến lúc đó đều cho ngươi, mà ngươi cần phải giúp ta đoạt được một quận!Tần Lâm Quân lộ ra mỉm cười nhìn Lý Chính.- Không có khả năng, không cần cô nhường cho bản vương!- Bản vương có thể tự mình cầm!Lý Chính vuốt vuốt chén trà cười lạnh.- Tốt, bây giờ ta chỉ có một điều kiện!- Không trừ ba đại thế gia Yến Châu, hai phe thế lực chúng ta tuyệt không xâm phạm, lúc cần thiết có thể hợp tác đối kháng, như thế nào?!Tần Lâm Quân chân thành nói.Lý chính sáng mắt lên, ngón tay ma sát chén trà, nhẹ hớp một cái:- A! Cô tin tưởng bản vương như vậy!Tần Lâm Quân lạnh nhạt nói:- Bây giờ thế lực tại Yến Châu có dã tâm không ít!- Nhưng có thực lực và năng lực chiếm lấy Yến Châu chỉ có hai người chúng ta mà thôi!Mà địch nhân lớn nhất của chúng ta bây giờ cũng là ba đại thế gia Yến Châu, không phải sao!- Tốt! Bản vương đáp ứng cô!Vẻ mặt Lý Chính nghiêm nghị nói.Chính như Tần Lâm Quân nói, địch nhân lớn nhất ở Yến Châu là Hà gia, Chu gia, Chu gia ba đại thế gia.
Nếu như không tiêu diệt bọn hắn, sao có thể đoạt Yến Châu!Mà ba đại thế gia kia cũng không phải người ngu, khi Lý Chính chiếm lấy địa bàn Dũng Dụ Vương, lại thêm Yến Dương phủ, lại thêm thân phận hoàng tử đã đủ uy hiếp bọn họ, nhất định phải giải quyết của mình!Hợp tác cùng Tần Lâm Quân, có thể chia sẻ một số áp lực, đồng thời cũng có thể tiêu hao thế lực ba đại thế gia, mà thế lực của nàng cũng nhất định có chỗ yếu bớt!Chắc hẳn Tần Lâm Quân cũng nghĩ như vậy!Lúc này trong đình, Lý Chính dáng vẻ đường đường nhìn Tần Lâm Quân dung nhan tuyệt thế, mà Tần Lâm Quân cũng nhìn Lý Chính!Sau đó nhìn nhau cười một tiếng......Lúc này trong sân, bọn người Tưởng Bá Lôi lão đang đợi Tần Lâm Quân.
Còn bọn người Trần Cung, Hoa Hùng bên cạnh cùng ở một bên.
Mà hiện tại, lực chú ý của bọn hắn tập trung ở trên thân hai người!Lâm Ngọc Kiệt cùng Trần Đình!Lúc này Trần Đình mặt nghiêm túc, bên trong ánh mắt bộc lộ một tia thương cảm, chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Kiệt.
Cuống họng Trần Đình vang lên âm thanh thâm trầm:- Lâm Ngọc Kiệt, bây giờ ta muốn biết một vấn đề...- Yêu...Đột nhiên bên cạnh vang lên một câu!- Hả?- Ừm!Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, mà Lâm Ngọc Kiệt càng ho khan.
Đương nhiên câu nói không phải hắn nói.
Mà chính là Tiểu Chí bên cạnh Lữ Bố nói.Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Tiểu Chí!Tiểu Chí thấy tất cả mọi người nhìn mình chằm chằm, mà Trần Đình cùng Lâm Ngọc Kiệt càng gắt gao nhìn chằm chằm mình, nhất thời rụt đầu một cái, trốn ở đằng sau Lữ Bố!Tiểu Chí vừa mới đột nhiên nhớ tới hắn trước đó nghe những người kể chuyện nói qua cái gì tình tiết Ái Tình Tiểu Thuyết trên giang hồ!Khi nhìn thấy hai người hành động như thế, lời nói như thế, sau đó Tiểu Chí bật thốt ra!- Khụ khụ!Lâm Ngọc Kiệt lúng túng ho khan vài tiếng!Bởi vì Tiểu Chí đột nhiên xen vào, để bầu không khí lúc đầu đều biến mất!Lâm Ngọc Kiệt còn muốn nói vài lời thâm tình với Trần Đình, nhưng bị Tiểu Chí quấy nhiễu, phát hiện nếu như nói bây giờ, làm sao đều cảm giác không thích hợp!Đặc biệt là bây giờ tất cả mọi người đang nhìn của mình!- Trần huynh, xin lỗi!Lâm Ngọc Kiệt chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ nói.- Hừ!Trần Đình vốn còn muốn hỏi nhiều vài câu, nhưng nhìn Tiểu Chí một chút, chỉ có thể rầu rĩ không vui xoay người rời đi!Dạ Lăng Vân bên cạnh bình tĩnh nhìn Tiểu Chí:- Trên cái thế giới này vốn không có thích nhiều như vậy, chỉ có đúng sai!Nghe thế, ánh mắt của mọi người quay đầu nhìn về phía Dạ Lăng Vân, Lâm Ngọc Kiệt càng lúng túng hơn, che mặt ho khan!Khi tất cả người tiếp tục trầm mặc, Lữ