Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Căn bản không thể đứng chung một hàng!”


trước sau

Lăng Vận Nhi sợ tới mức hét lên một tiếng, trốn sau lưng Lăng Yên.  

 

Lăng Yên nuốt nước bọt một cái: “Không dám!”  

 

Đột nhiên.  

 

Gào!  

 

Một tiếng gào thét như đang rít gào vang lên!  

 

Ầm!  

 

Không gian xung quanh chấn động.  

 

Gió lớn điên cuồng thổi quét, như đang tấu lên một khúc ca tử vong!  

 

Nhìn thấy uy thế khủng bố trước mắt.  

 

Vẻ mặt Ngạo Cửu Thiên trở nên nặng nề: “Thứ bên trong đó ngày càng nóng nảy, chắc nó sẽ không lao ra đây chứ?”  

 

Con mắt không có đồng tử của Lãnh Vô Thần nhìn sang, quả quyết lắc đầu: “Không thể nào, thứ đó bị phong ấn không chỉ là mấy năm!”  

 

“Từ khi vùng đất Nhật Lạc này tồn tại nó đã bị phong ấn ở đó rồi, sao mà lao ra ngoài này được?”  

 

“Nói cũng đúng!”  

 

Ngạo Cửu Thiên thở hắt ra một hơi.  

 

Cơ thể mềm mại của Lăng Vận Nhi không nhịn được sợ run: “Chị Lăng Yên, rốt cuộc dưới lòng đất này có thứ gì thế?”  

 

Lăng Yên e dè liếc nhìn Ma Quật một cái: “Thứ có thể hủy diệt cả vùng đất Nhật Lạc này!”  

 

“Được rồi, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi!”  

 

“Dạ!”  

 

Lăng Vận Nhi không dám nhiều lời thêm nữa.  

 

Lăng Yên lấy ra một tấm bài vị, châm một nén nhang, cùng một xấp tiền giấy: “Em trai, chị sẽ đưa Diệp Bắc Minh xuống đó gặp em ngay!”  

 

“Chị sẽ cho em tận mắt nhìn thấy tên khốn đó chết như thế nào!”  

 

Gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi bên cạnh trắng

bệch.  

 

Lòng căng thẳng đến cực điểm: “Anh Diệp, anh đừng tới, anh nhất quyết không được tới!”  

 

…  

 

Cùng lúc đó, ở cách chỗ họ ba mươi cây số.  

 

Diệp Bắc Minh đang dùng tốc độ cực nhanh tới gần Ma Quật.  

 

Đột nhiên, tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm tới: “Này nhóc, phía trước có nguy hiểm!”  

 

Diệp Bắc Thần dừng lại: “Nhận ra rồi, có người mai phục!”  

 

Tháp Càn Khôn Trần Ngục nói: “Ngoài sáng có hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, trong tối có mười bảy cảnh giới Thánh Chủ!”  

 

“Tháp tôi đã nhận ra, chắc chắn là nhắm vào cậu”.  

 

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, giọng nói nghiêm túc: “Nếu ông dồn hết sức thì có thể giết hết được không?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cảnh giới Thánh Chủ thì không thành vấn đề, nhưng cảnh giới Thần Vương!”  

“Dồn hết chân nguyên cậu đang có, cùng lắm cũng chỉ giết chết được một người trong đó!”  

 

“Giết hai người cùng lúc là không thể, chân nguyên của cậu không đủ!”  

 

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Sao lại như thế?”  

 

“Tôi vừa thăng cấp lên một cảnh giới lớn, cho ông dồn hết sức vẫn không thể giết cả hai cảnh giới Thần Vương hậu kỳ ư?”  

 

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận phản bác: “Này nhóc, cảnh giới Thánh cùng với cảnh giới Thần Vương chỉ chênh nhau một cảnh giới lớn, nhưng chênh lệch là rất nhiều nhé!”  

 

“Có thể sử dụng đến chữ “Thần” thì liệu có thể bình thường được chắc?”  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện