Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, dù là Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần cũng phải lắp bắp kinh hãi!
Trên người kẻ này có một luồng khí tử vong dày đặc!
Như thể anh vừa đi ra từ địa ngục vậy!
Lăng Yên lo lắng người này sẽ phá hỏng kế hoạch của bọn họ nên vội vàng nói: “Tiền bối, tôi là Lăng Yên của nhà họ Lăng, một gia tộc thượng cổ!”
“Đây là Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần!”
“Chúng tôi ở đây để chuẩn bị làm một chuyện rất quan trọng!”
“Nếu tiền bối không có việc gì quá quan trọng thì có thể dời bước trước được không?”
“Chỉ cần tiền bối sẵn lòng rời đi thì nhà họ Lăng tôi sẽ thiếu tiền bối một ân tình!”
Diệp Bắc Minh bên dưới mặt nạ mang ánh mắt lạnh lẽo như băng!
Nhà họ Lăng?
Ha ha!
Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Lão già này muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, đến lượt một con nhóc như cô nói chuyện chắc?”
Ầm!
Một giây sau đó.
Thứ uy áp khủng bố ập xuống!
Bùm!
Hai gối Lăng Yên mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch!
Vẻ mặt Ngạo Cửu Thiên đầy khiếp sợ: “Thần Vương đỉnh phong?”
Lãnh Vô Thần cũng trở nên căng thẳng: “Cho hỏi tên tuổi của tiền bối được không ạ?”
Thần Vương đỉnh phong!
Cao hơn bọn họ cả một cảnh giới nhỏ!
Chắc chắn không thể là một người không tên không tuổi ở vùng đất Nhật Lạc này!
Lúc này, một người khác lao đến với tốc độ rất nhanh.