Đồ Đệ Xuống Núi Vô Địch Thiên Hạ

“Tôi cũng đang có ý đó!”


trước sau

 Bách Lý Phong tối sầm xuống: “Vương trưởng lão, Lý trưởng lão, các người còn đợi gì nữa?”  

 

“Cùng ra tay diệt sạch Thanh Huyền Tông đi!”  

 

Vương Bất Ly suy tư một lát rồi nói: “Được thôi, lão phu đành ra tay một lần vậy!”  

 

Lý Ngao quay đầu nhìn về phía một ông lão mặt đỏ nói: “Vạn lão, mời người ra tay một lần!”  

 

Ông lão mặt đỏ cười hì hì, uống một ngụm rượu rồi giắt hồ lô rượu bên hông.  

 

Vút!  

 

Ông ta lao nhanh ra chỉ để lại một tàn ảnh, thoáng chốc đã tới sau lưng Lãnh Nguyệt tung ra một cước.  

 

Rầm!  

 

Lãnh Nguyệt lão đảo, bà ấy lạnh lùng quay đầu lại, trong đôi mắt long lanh đầy tơ máu.  

 

Vạn lão khiếp hãi, nháy mắt đã tỉnh rượu: “Người đàn bà điên, Nhiên Huyết đan đúng là đáng sợ mà!”  

 

“Vương Bất Ly, Đường lão, chúng ta cùng ra tay đi, giết!”  

 

“Giết!”  

 

Vương Bất Ly và Đường lão gật đầu, mang theo luồng sát ý lạnh như băng bao vây Lãnh Nguyệt.  

 

Cả ba người đều ở cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ, cho dù Lãnh Nguyệt có nuốt Nhiên Huyết đan thì cũng không kiên trì được bao lâu.  

 

Cả ba người đồng loạt ra tay, Lãnh Nguyệt liên tục bị đánh bay ra ngoài.  

 

Gương mặt xinh đẹp của bà ấy lại càng thêm tái nhợt!  

 

Bởi vì có Nhiên Huyết đan nên bà ấy đều có thể vực dậy hết lần này tới lần khác.  

 

“Tôi cũng đến đây!”  

 

Bỗng nhiên, Sát Chủ quát lên.  

 

Bà ấy cũng lấy ra một viên Nhiên Huyết đan nuốt vào, đốt cháy cả

sinh mệnh!  

 

Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Bà đang làm gì thế? Một mình tôi tới được rồi!”  

 

Sát Chủ hừ nói: “Bà đây lẽ nào kém bà sao? Chết thì cùng liều chết thôi, chúng ta xuống địa ngục rồi hơn thua nhau!”  

 

“Được!”  

 

Đôi mắt Lãnh Nguyệt đỏ rực, bà ấy nhìn Đường lão chằm chằm: “Trước tiên giết lão già này cái đã!”  

 

“Tôi cũng đang có ý đó!”  

 

Sát Chủ gật đầu, cả hai người xông lên.  

 

Đường lão cảm giác được nguy hiểm ập tới, ông ta bị cả hai người bao vây như rơi vào hầm băng: “Hai đồ đàn bà điên, lão phu chọc giận các người à?”  

 

Lãnh Nguyệt nhếch miệng cười, răng nanh trắng noãn đầy máu tươi: “Là ông đã giết đệ tử của Thanh Huyền Tông nên ông đáng chết!”  

 

“Giết!”  

 

Hai người liều mạng khiến Đường lão sợ hãi.  

 

Ông ta điên cuồng hét lên: “Vương Bất Ly, Vạn lão quái, các người còn đứng đó làm gì?”  

 

“Mau ra tay cho lão phu đi!”  

 

Vương Bất Ly nhếch miệng cười cợt.  

 

Vạn lão quái cầm rượu hồ lô từ từ thưởng thức.  

 

“Mẹ nó!”  

 

Đường lão tức điên người.  

Sau mấy chục hiệp, hai người chớp lấy một thời cơ chặn Đường lão lại.  

 

Sát Chủ cầm vũ khí nhắm thẳng tới cánh tay ông ta.  

 

“Á!”  

 

Đường lão hét lên tiếng thét đau thấu tận tâm can, một cánh tay đã hóa thành đống máu.  

 

Ông ta đau đến mức gương mặt già nua vặn vẹo: “Chết cho lão phu!”  

 

Ông ta đưa tay lên, một thanh trường đao xuất hiện.  

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện