Rõ ràng là người nọ mới ở cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ thôi mà sao lại có chiến lực khiếp người như thế chứ?
Một luồng sát ý lạnh như băng bao phủ hai người họ, ngay khi bọn họ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh.
Vương Bất Ly nuốt một ngụm nước miếng nói: “Diệp tông chủ, Ly Hỏa Tông bọn tôi cũng không có giết đệ tử của Thanh Huyền Tông!”
Lý Ngao cũng gật đầu nói: “Đúng thế, đây là tranh chấp do Đường Thiệu Nguyên và Tiệt Thiên Giáo bày ra!”
“Chúng tôi không hề có ác ý với Thanh Huyền Tông!”
Đường Thiệu Nguyên chính là Đường lão.
Diệp Bắc Minh bước tới chỗ hai người họ hệt như thần chết: “Tôi nói rồi, bước vào Thanh Huyền Tông, chết!”
Nháy mắt anh đã ra tay.
Anh tung ra một quyền, huyết quang đáng sợ bùng lên, một con rồng đỏ thẫm bay ra.
Nó hướng thẳng tới hai người họ.
Một luồng áp lực nghẹt thở đánh úp tới.
Vương Bất Ly tức giận hét lên: “Ranh con, cậu tưởng đó là thật hả?”
“Tưởng Vương Bất Ly tôi dễ bắt nạt à? Khi ông đây tung hoành đại lục Chân Võ, mẹ cậu còn đang uống sữa đấy!”
Ông ta gầm lên.
Vương Bất Ly điên cuồng vận chuyển chân nguyên, lôi điện quanh người điên cuồng lóe ra.
Ông ta tóm lấy một tia sét rồi ném thẳng tới chỗ huyết long.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Vương Bất Ly kêu thảm thiết, mặt mũi đầy máu bay ngược ra ngoài.